Xin giới thiệu thơ của NGUYỄN THỊ NHƯ NINH (ĐK67- B6), viết như lời tâm sự cùng bạn học ĐK ngày xưa.
BẠN DẤU YÊU
Lòng rưng rưng khi lá thư Phượng Vỹ
Của bạn hiền gửi tặng một chiều mưa
Nhớ nhung ơi! Ôi biết mấy cho vừa
Cô Thầy cũ và bạn bè thương mến!
.
Tìm đâu ra những tháng ngày thân quý?
Tìm được gì khi tóc đã bạc sương?
Tuổi mộng mơ phượng đỏ với cô thương?
Xa xăm quá ! Tưởng không bao giờ gặp!.
.
Nửa thế kỷ rồi...mới gặp lại đây!
Ôm chặt mừng nhau ...nước mắt lưng đầy
Giây phút ấy nghìn đời không quên được!
.
Bốn đại dương mà trùng phùng thật tuyệt!
Bao ngút ngàn lưu luyến đọng trong tim
Của niên khóa 60 - 67 tuổi thần tiên
Nhưng ta vẫn không quên khuôn mặt bạn...
.
Vốn học dốt chỉ giỏi văn tàm tạm
Nên thương hoài các cô giáo dạy văn
Tình tương tư trong sáng tựa trăng rằm
Bởi cô giảng lời văn chương bất tận
.
Rồi cuộc đời với bao nhiêu sầu muộn
Ta rời trường ôm kỷ niệm thân thương
Làm hành trang theo cuộc sống đoạn trường
Cho hoài vọng không phai màu lưu niệm
.
Đồng Khánh ơi! Cô trò dù cách biệt
Vẫn sống hoài với cả một trời thơ!
Và theo ta trên khắp vạn nẽo đời
Tha hương đó, nhưng ta tìm lại được!
.
Nguyễn thị Như Ninh (ĐK67-B6)
(post lại)
.