Tuesday, March 12, 2019

Nhím

Truyện ngắn ca TÔN NỮ QUNH DIÊU (ĐK 71)
..
Tranh Họa sĩ Nguyễn thị Hợp
(Nguồn: Internet).
NHÍM
Buổi trưa đầu mùa hạ ở tỉnh lẻ thật yên lặng, lâu lâu mới có một cơn gió nhẹ thoáng qua mơn trớn mấy bụi trúc trước hiên nhà.  Vài con bướm vàng nhỡn nhơ đùa giỡn với dăm ba vồng cải hoa vàng nở rộ, vẫn không xua tan được nỗi mệt mỏi, chán chường của Nhím.
.             
Hai đứa con đang chơi ô làng dưới tàng cây trứng cá lại cải nhau chí chóe với tụi nhỏ trong xóm, Nhím nhủ thầm ước gì mình được trở lại thời vàng son thuở ấy.  Hai đứa nhỏ roi roi nhưng dễ thương, ai cũng khen sao mụ bà khéo nặn, con giống cả cha lẫn mẹ là điều hạnh phúc, tốt lành.  Tuy nhiên, mỗi lúc ôm con vào lòng Nhím lại thấy thấp thoáng đâu đó bóng hình ngày xưa.  Nhím thở dài, mới có mấy năm thôi mà tưởng chừng lâu lắm.
.
.*****
Ngày nào cũng phải vật lộn với mấy bài toán chưa giải được làm Nhím bực cả mình, mà nói cho phải tội có bao giờ Nhím giải xong một bài nào đâu.  Hình như cái đầu của Nhím nó dị ứng với mấy con số hay sao ấy.  Chả vậy mà học bạ lần nào mang về cũng bị cô giáo phê học không đều làm ba mẹ bực mình không ít.  Cái đầu của Nhím là hai thái cực, môn Quốc văn bao giờ Nhím cũng được điểm cao, thuộc hạng giỏi.  Hầu như bài luận văn nào chỉ đọc qua đề bài là Nhím có thể viết một cách dễ dàng, ý tưởng dồi dào, trong sáng.  Mỗi lần phát bài cô giáo đều khen và còn đọc cho cả lớp nghe nữa chứ.  Vậy mà không hiểu sao riêng môn Toán, Nhím dốt ơi là dốt.  Dì Út thường bảo "dốt đặc cán mai" tức dốt tệ.  Anh Hậu còn thêm "con nhỏ nầy không hiểu sao cũng lọt vô được GL, chắc "chó ngáp phải ruồi", làm Nhím giận tím cả mặt.
..
Mà cũng lạ, bầy con của mẹ, bốn trai, năm gái chứ ít sao, ai cũng học giỏi đều, chẳng có ai làm phiền ba mẹ như Nhím.  Thế là mẹ cứ đem chuyện dốt toán của Nhím để hỏi tìm người dạy kèm làm Nhím "nổi tiếng" hồi nào chẳng hay.
...
Có lần bực quá, Nhím cằn nhằn, cũng tại mẹ, ngày xưa mẹ ăn thiếu món gì đó làm... chất xám của con lu mờ.  Mẹ cười bảo, con nhỏ nầy, thôi để mẹ kiếm thầy dạy kèm cho con.  Và thế là không biết bao nhiêu thầy rồi mà Nhím dốt vẫn hoàn dốt.  
.
Bữa nọ anh Hậu - con dì Hai -  nói chuyện với mẹ "dì đừng lo, con có thằng bạn thân học chung từ hồi tiểu học, con nhà tử tế, nó giỏi toán số một, hiện đang học ở Kiến Trúc với con.  Con có nói qua chuyện con Nhím, nó muốn đến coi con Nhím dốt đến cỡ nào, nó sẽ trị cho.  Thằng này cũng là dân đai đen Karaté đó, con Nhím mà lộn xộn không chịu học, bướng bỉnh để nó ký đầu chắc cả tháng vẫn còn sưng. 
.
"Xí, chưa chi đã hù, hừ để coi", Nhím lầu bầu.
.
Chưa gặp mà Nhím đã thấy ghét ông bạn của anh Hậu quá chừng.  Thế là một buổi trưa, đang ngồi đong đưa trên võng, gió hiu hiu, cắn một miếng ổi xá lị dòn tan, chấm thêm tí muối ớt ngọt lịm, thật là ngon đáo để.  Bỗng có tiếng gõ cửa, con Bồ câu chạy ra, rồi lại phóng vào vừa thở vừa nói "Nhím ơi, Nhím ơi, có ai hỏi Nhím", Nhím đi lên nhà trên, tay còn cầm miếng ổi, thì ra người khách đó chẳng ai xa lạ, chính là người Nhím không bao giờ muốn gặp -  bạn anh Hậu -  sẽ là thầy của Nhím. 
.
Đứng trước mặt Nhím là người con trai dong dỏng cao, dáng vững chải, mặt mũi sáng sủa, đặc biệt là đôi mắt sâu thăm thẳm trông rất quyến rũ.  Nhím đang lúng túng vì miếng ổi còn trong miệng, thì hắn đã tự động kéo ghế ngồi xuống, còn mời Nhím ngồi và lên giọng "anh tên là Chuyên, bạn của Hậu, Hậu đã cho anh biết nhiều về Nhím, và nhờ anh đến giúp Nhím về môn toán.  Anh thì rất cù lần, bạn anh là sách vở, vì vậy mà anh muốn Nhím phải coi việc học là trên hết, chú tâm vào bài vở, vì chương trình toán năm Đệ tứ không phải dễ.  Ngày mai sẽ bắt đầu, bây giờ anh về.”  Nhím lẩm bẩm, hà, cù lần, cái tên nghe ngộ ngộ.  Và thế là tên Cù lần có từ đó.
..
Kể ra thì anh chàng Cù lần cũng chịu khó và kiên nhẫn với Nhím thật.  Suốt mùa hè năm đó Nhím phải ở nhà mỗi buổi sáng để học toán với Cù lần.  Sau khi coi tập vở và bài làm của Nhím, Cù lần bảo Nhím bị mất căn bản khá nhiều.  Vậy là mỗi ngày Nhím phải bỏ ra một giờ để ôn lại từ đầu mấy điểm chính.  Trong lúc tụi bạn đang nhỡn nhơ vui chơi thì Nhím lại phải bó mình với bộ mặt khó đăm đăm của Cù lần.  Có bữa nọ, cũng vì cái tính bướng bỉnh bất tử của Nhím làm Cù lần nổi giận, ký đầu Nhím.  Thật ra chẳng có gì đau, Nhím chỉ muốn hù Cù lần cho bỏ ghét "hu hu, đau quá, chết rồi, chắc bể đầu rồi, ui da, sưng một cục to như cái hột gà rồi."  Vậy mà Cù lần còn bồi thêm "chưa đâu, ngày mai nó sẽ lớn bằng trái bưởi bây giờ."
...
Tức thật, tối lại Nhím lục tìm cuốn sách Vạn Vật cũ ngồi vẽ lại hình một con Nhím xù lông nhọn hoắc, hai con mắt thì quắc lại, cái mỏ chu ra.  Nhím còn ghi thêm "Cù lần và Nhím là hai đường thẳng song song không bao giờ gặp nhau tại một điểm.  Sợ chưa."  rồi lén bỏ vào trong tập sách của Cù lần.  Vậy mà Cù lần làm như chẳng có gì bận tâm, còn trêu Nhím bằng cách lồng cái hình ở phía ngoài bìa plastic của cuốn tập, rồi còn nhìn Nhím cười cười thật khó hiểu, làm Nhím tức chết được.  Chưa lúc nào Nhím thù ghét Cù lần bằng lúc nầy, ước chi có phép thần thông Nhím sẽ hô biến một cái cho đỡ tức.
.
Chiều thứ bảy, đang ngồi nghĩ cách nào để trả thù Cù lần thì Bồ câu mang vào một bịch me cam thảo bự, nó bảo anh Chuyên gởi cho Nhím.  Hừ, có vậy chứ, Nhím chia cho Nai, Sóc, Thỏ, Bồ câu, ai cũng khen Cù lần tốt bụng, đâu ngờ đây là của hối lộ cho Nhím.
.
Cù lần có cách dạy coi vậy mà hay, chỉ trong vòng ba tháng hè ôn tập mà Nhím tiến bộ thấy rõ, Nhím không còn tự ti vì dốt toán nữa.  Vào niên học mới, có hôm toán của Nhím còn được điểm cao nữa kìa, thật không ngờ, ba mẹ rất vui và "nể" Cù lần quá đổi.  Thấy vậy con Sơn Hà bạn Nhím cũng xin thọ giáo với Cù lần, nó rất chăm ngoan chứ không bướng như Nhím. 
..
Có hôm nó bảo: 
 Ê mầy, tao thấy anh Chuyên không những dạy hay mà trông ảnh còn "hay hay" nữa. 
Nhím hỏi nó:
 Hay hay là sao?
Nó ởm ờ: 
 Mầy thấy anh Chuyên có đôi mắt sâu đẹp chết người chưa.
 Mầy là con nít ranh, mới bây lớn đã biết khen mắt con trai đẹp. 
Nó cười: 
- Thì tụi mình cũng trăng tròn rồi chứ bộ.
  ...         
Thời gian vẫn trôi, Nhím sống êm đềm bên cạnh những người thân và bạn bè, mặc dù cuộc chiến ngày càng gia tăng nhưng Saigon vẫn tấp nập, tràn đầy sức sống.  Thế rồi, sau buổi học chiều, Cù lần báo cho Nhím và Sơn Hà biết là anh đã xin ghi danh tình nguyện vào trường Võ Bị Đà Lạt, tháng tới Cù lần sẽ lên đường.  Con Sơn Hà nghe xong khóc hụ hụ, anh đi rồi ai dẫn tụi em đi ăn kem.  Con nầy sao mà vô duyên quá chừng.  Nhím thấy hụt hẫng thật nhiều, không ngờ có ngày Nhím lại phải xa Cù lần
.
Hôm anh Hậu đến nhà, mẹ bảo "dì thấy thằng Chuyên học giỏi vậy mà sao nó lại bỏ đi lính chi cho khổ."  Anh Hậu nói "nó thích ngôi trường đó từ lâu rồi dì à.  Lâu nay ông bà cụ không bằng lòng nên nó phải nán lại, rốt cuộc rồi cũng phải chìu theo ý nó."  Nhím thì nghĩ Cù lần sao ...  khờ quá, khi không lại mang thân vào chốn lửa đạn làm gì cho khổ, có cho kẹo Nhím cũng không dám.
.
Để tiễn Cù lần lên đường, mẹ nấu một nồi phở bò, có đủ tái nạm gầu gân sách, còn có hành chần, giá, và nước béo nữa, và đủ thức ăn ngon.  Tất cả bạn anh Hậu đều có mặt đông đủ.  Mọi hôm Nhím vẫn là đứa háu ăn nhất nhà, vậy mà không hiểu sao hôm nay Nhím cứ thấy nghèn nghẹn ở cổ, nuốt chẳng trôi.  Lúc tiễn Cù lần ra cửa, anh vỗ vai Nhím và bảo "ở nhà chóng ngoan, ráng học, anh sẽ viết thư cho Nhím, nếu bài học có chỗ nào không hiểu cứ viết cho anh."  Nhím chỉ dạ nhỏ và chúc anh đi bình an.
.
Từ ngày Cù lần đi xa, Nhím thấy như thiếu cái gì đó.  Nhiều hôm tan học, Nhím ghé qua Chùa Xá Lợi lễ Phật và cầu nguyện đức Quan Âm Bồ Tát gia hộ cho Cù lần.  Nhím bảo Sơn Hà "Cù lần đi rồi tao thấy như ăn me cam thảo thiếu muối ớt."  Nó mở to mắt mầy ví kiểu gì kỳ vậy, mà cũng cho đáng đời mầy, hồi đó mầy bắt nạt con người ta quá đổi.
.
*****..
Nhím ơi, có thư nè, tiếng Nai gọi Nhím.  Lần đầu tiên nhận được thư Cù lần làm Nhím mừng hết lớn.  Cù lần viết một bức thư dài, mỗi ngày một đoạn, lại còn kèm thêm mấy cánh hoa Pensée ép thật đẹp.  Thư đi từ lại cũng chỉ xoay quanh việc học của Nhím và những ngày ở quân trường của anh, vậy mà Nhím đọc hoài vẫn không thấy chán.  Nhím cho Sơn Hà coi hình Cù lần trong bộ quân phục đại lễ trắng tinh, nó cứ tấm tắc khen làm Nhím thấy vui vui.
..
Hôm Nhím thi đậu vào Đại học Sư Phạm, ba mẹ cho mấy anh chị em lên Đà lạt chơi và ghé nhà cậu mợ V.  Ngồi xe Saigon - Đalat lúc qua khỏi đèo Ngoạn Mục là khí hậu đã mát hẳn, thật dễ chịu.  Dịp may đúng lúc Cù lần được xuống phố, Cù lần cứ vuốt vuốt cái đầu húi cua làm Nhím thấy buồn cười. 
....
 Nhím biết không, mấy đêm nay anh không ngủ được, cứ trông cho mau đến ngày gặp lại Nhím.
 Thật không?
 Thật
 Chứ không phải vì nhớ người đẹp Đalat nào đó nên không ngủ được hả?
 Bậy
 Để hôm nào Nhím lên bất ngờ, ai bậy thì biết.
 Được rồi, Nhím có thể lên bất cứ lúc nào.  Cù lần vẫn là Cù lần.  Cù lần cười cười.
.
Vòng quanh khu chợ Hòa Bình, Nhím vẫn thích nhất là khu bán hoa tươi, phải nói Đalat là nơi quy tụ không biết bao nhiêu loại hoa đẹp, đủ sắc màu tỏa hương thơm ngát.
Nhím muốn vào phở Bằng, hôm đó mát trời, lại đang đói bụng, chưa bao giờ Nhím ăn một tô phở ngon đến thế, Cù lần cứ nhìn Nhím ăn, cười bảo "nhìn Nhím ăn anh đủ thấy ngon."  Kệ, đối với Cù lần, Nhím chẳng cần phải giữ ý tứ gì cho mệt.  Thấy còn sớm Cù lần rủ Nhím lên quán cà - phê Tùng nổi tiếng của Đalat, thưởng thức ly cà-phê thơm ngon và nghe những "Bài không tên" của Vũ Thành An.  Nhím không ghiền cà-phê nhưng nghe tụi bạn bảo đã lên Đalat mà không ghé cà-phê Tùng là một điều thiếu sót.
.
Cù lần muốn đưa Nhím đi thêm vài nơi nữa nhưng đã đến giờ phải trở lại trường, ngày vui qua mau, Nhím cũng phải sửa soạn về lại Saigon ngày hôm sau.
.
Cù lần mua cho Nhím nào là ô mai, mận, khoai lang khô, dâu tây đủ thứ, chuyến nầy về mặc sức con Sơn Hà "ganh tị."  Lúc đưa Nhím về, có mấy người bạn cùng khóa với Cù lần hỏi "em gái ông hả, giới thiệu cho tui đi."  Không biết Cù lần nói gì đó mà anh chàng kia nhìn Nhím cười cười.  Thôi, giả từ Đalat, giả từ đồi Cù thơ mộng, giả từ chàng Sinh Viên Sĩ Quan Võ Bị dấu yêu.
.
****
Thế rồi một ngày, Cù lần cũng phải "hạ sơn" sau bao năm tu luyện.  Mẹ hỏi anh Hậu "sao thằng Chuyên lại chọn binh chủng Biệt Động Quân vậy hả con?  Dì nghe nói đi mấy binh chủng đó dễ chết lắm, dì  lo cho nó quá, nghe nói ba nó quen biết nhiều lắm mà."  Anh Hậu bảo "dì cũng biết tính thằng Chuyên mà, có trời mà cản nỗi nó.  Con nghĩ nó hiền lành và tốt bụng chắc không đến nỗi nào." 
.
Thế là Cù lần bây giờ đã trở thành ông Cọp nâu với 13 cái răng nhe ra trông ... thấy sợ.  "Cọp hiền lắm chứ không dữ như con nhím nầy đâu."  Cù lần lấy trong ví ra cái hình vẽ lúc trước của Nhím, đưa Nhím coi. 
 Ủa, anh còn giữ nó hả?
 Ừ, nó theo anh đã mấy năm nay.
Nhím mắc cỡ đưa tay che mặt nhưng cũng có chút hãnh diện trong lòng.
..
Lần đầu tiên thấy anh ấy trong bộ quân phục rằn ri, con Bồ câu liến thoắng "anh Chuyên trông oai hùng và đẹp trai còn hơn hồi ở nhà nhiều."  Thỏ chêm vào "Ừa, mấy đứa bạn em khen anh Chuyên có cặp mắt đẹp mê hồn luôn" làm Cù lần đỏ cả mặt.
.
Kể từ ngày đó anh đi khắp các miền đất nước, có những địa danh xa lạ Nhím chưa nghe qua bao giờ, nào là Dakto, Pleime, Plei Rit ...những nơi nghe tên đã thấy khói lửa ngập trời.
.
*****
Cả mấy tháng nay chẳng được tin gì của Cù lần, nghe tin chiến sự thì toàn tin xấu hơn tin tốt làm Nhím thấy đau lòng.
Một trưa thư bảy trời nắng, cái nóng oi bức khó chịu, Nhím đang lơ mơ ngủ, mới chợp mắt thì Sóc kêu "Nhím, dậy có anh Chuyên đến kìa." 
Nhím mừng hỏi: 
 Ủa, anh Chuyên mới về hả?
 Ừ, anh chỉ ghé nhà nhờ Nhím chút việc xong là anh phải đi ngay, Nhím giúp anh nghen.
 Mà chuyện gì?
 Nhím rãnh không, đi với anh.
 Đi đâu?
 Thì cứ sửa soạn đi rồi anh sẽ cho Nhím biết sau. 
Trên xe Cù lần ngập ngừng:
 Nè, Nhím, anh nhờ Nhím đi chọn mua giùm anh một xấp hàng tơ cho bạn anh được không?
 Bạn anh, mà bạn trai hay bạn gái?
 Dĩ nhiên là bạn gái.
 Cao, thấp, ốm, mập, trắng, ngâm, tự nhiên nói khơi khơi vậy ai chọn cho được.  Nhím xẳng giọng.
 Cô nầy giống hệt như Nhím, cũng trắng, dáng thanh thanh dễ thương như Nhím vậy. 
 Trời đất sao giống kỳ vậy.
Ngoài trời đã nóng mà trong lòng Nhím còn nóng hơn. 
 Giữa trưa đứng bóng chở Nhím đi, xong việc phải trả công Nhím à nghen.
 Được rồi, Nhím cứ giúp anh, anh sẽ hậu tạ.
.
Hừ, Nhím nghĩ, tên nầy kín đáo thật, mà bạn gái ổng là ai, người Nam, Trung, Bắc, hay Huế, Saigon, Hà nội hay "em Pleiku má đỏ môi hồng", còn con gái Đalat nữa chi.  Nhím mù tịt, cả trăm câu hỏi hiện ra trong đầu.  Mấy con ranh con mật thám bạn Nhím mọi ngày tụi nó lanh lắm mà, sao chuyện quan trọng như vậy lại chẳng có đứa nào hay.
.
Sau khi cố tình lôi Cù lần rảo khắp mấy phố chính của Saigon, từ Nguyễn Huệ, về Tự Do, qua Lê Lợi, ghé Tạ Thu Thâu cho bỏ ghét, Nhím và Cù lần vào chợ Bến Thành.  Cả một rừng vải đủ màu đến choáng ngợp.  Rốt cuộc rồi Nhím cũng chọn được một xấp lụa Hồng Hoa màu vàng Hoàng hậu.  Ướm thử lên người Nhím cô hàng vải khen nức nở, da em trắng mặc màu nầy đẹp hết ý.  Nhím cũng chẳng buồn cải chính làm gì.  Ra khỏi chợ, Cù lần rủ Nhím đi ăn, Nhím thích ăn gì anh chở đi.  Tự nhiên Nhím thấy chẳng còn hứng thú gì để đi đâu.  Nhím đòi Cù lần chở về nhà, Cù lần bảo chiều nay anh phải về đơn vị gấp, lần sau về phép anh sẽ ghé thăm Nhím. "  Hổng dám, lần sau có ghé nhớ chở người đẹp về giới thiệu luôn", Nhím nói mát.  Cù lần chỉ cười cười rồi lái xe đi. 
 Xí, cười cười thấy ghét. 
Nhím ngoe nguẩy  đi vào nhà với trăm nỗi muộn phiền.
Nguyên cả buổi chiều Nhím chẳng làm việc gì cho ra hồn, xách xe đến nhà con Sơn Hà, nó hỏi:
 Mầy đi đâu giờ nầy mà cái mặt bí xị vậy?
Nhìn thấy nó, tự nhiên mấy tuyến nước mắt của Nhím bật hết ra.
 Hu hu Cù lần...
Sơn Hà giọng hoảng hốt, nó ôm chặt lấy Nhím:
 Hả, Cù lần, anh Chuyên hả, sao, bị gì?
 Hic, hic, Cù lần có... bạn gái.
 Con nầy, mầy làm tao hết hồn.  Mà sao mầy biết?
 Thì ổng nói đó, còn nhờ tao đi mua áo giùm cho người ta nữa.
 Hay là mày nghe lộn, biết đâu đó là em gái ảnh thì sao.
 Không có đâu, nhà đó toàn là con trai không hà.
Con Sơn Hà vẫn cứ khăng khăng:
 Tao không nghĩ Cù lần như vậy đâu.  Để tao hỏi anh Hậu coi, anh Hậu thân với Cù lần lắm mà.  Thôi, đừng khóc, bây giờ tao với mầy đi ăn bò bía, rồi uống nước mía Viễn Đông nghen.  Bò bía là món ruột của Nhím, vậy mà sao cuốn bò bía lần nầy nó có vị đắng ngắt.
.
***** 
Mới nhấc chiếc xe vào nhà sau, Nhím nghe tiếng người đàn ông hỏi gì đó và con Bồ câu nhanh nhẩu, dạ thưa anh nhà nầy có đến năm anh:  Thúy Anh, Hương Anh, Hoài Anh, Quỳnh Anh và Liên Anh, nó nói một hơi, anh muốn tìm anh nào?
 Dạ, cô cho tui gặp cô Hoài Anh. 
 Nhím ơi có ai muốn gặp.
 Một người lính mặc bồ đồ trận như Cù lần, tay cầm gói quà, nói giọng nhỏ nhẹ.
 Xin lỗi, cô là Hoài Anh.
 Dạ
 À, Trung úy Chuyên nhờ tôi mang gói quà nầy cho cô.  Thôi xin phép cô tôi phải đi gấp.  Nhím chưa kịp cám ơn thì anh ta đã phóng lên chiếc xe jeep chạy nhanh.  Quá đổi ngạc nhiên, Nhím mở hộp quà, thì ra xấp vải hồi trưa nằm gọn gàng trong chiếc hộp giấy.  Một lá thư rơi ra.
.
Nhím thương,
"Nhím cho anh cái tên Cù lần thật đúng, anh thấy anh cũng cù lần thật.  Đã mấy năm nay anh muốn nói với Nhím, nhưng rồi anh cứ lần lừa mãi cho đến bây giờ.  Ngay từ lần đầu gặp Nhím, anh đã thấy xao xuyến trong lòng, Nhím dễ thương và thanh cao như nụ hoa hàm tiếu, Nhím quá trong trắng và thánh thiện vì vậy mà anh càng phải giữ mình và giữ ý tứ nhiều hơn.  Điều anh muốn nói là anh yêu Nhím thật nhiều, nếu Nhím cũng nghĩ đến anh và không chê đời lính gian khổ thì anh sẽ thu xếp xin phép về Saigon và thưa Ba Má anh đến nhà xin Ba Mẹ em được làm lễ hỏi, xong chờ hai năm nữa đến lúc Nhím ra trường tụi mình sẽ làm đám cưới.  Nhím nghĩ sao?  Nhớ viết tin cho anh biết.  Hồi trưa nhìn điệu bộ của Nhím làm anh tức cười và anh càng thương Nhím nhiều hơn.  Gởi tặng em món quà nhỏ, chúc em vui.  Thôi, anh phải đi đây.  Thương em thật nhiều."
Anh Chuyên  
.
Đọc xong bức thư, cầm xấp hàng trên tay, một nỗi hối hận dâng tràn.  Đêm đó Nhím chỉ viết cho Cù lần một dòng duy nhất.  "Anh Chuyên thương, Nhím cũng yêu anh, yêu anh thật nhiều và em sẽ chờ anh.", để ngày mai ra Bưu điện sớm.
.
*****.
Không ngờ cuộc đời Nhím lại là cả một đại dương đầy sóng gió.  Tháng tư năm ấy, bầu trời xám ngắt, mây đen vần vũ, một trận cuồng phong thổi qua làm tan hết mọi ước mơ của Nhím.  Hơn hai năm trời trôi qua, Nhím vẫn không nhận được tin gì của anh Chuyên.  Anh Hậu đã tìm đủ mọi cách, liên lạc với bạn bè quen thân nhưng vẫn bặt vô âm tín.  Nghe đâu Tiểu đoàn anh đụng độ nhiều trận khốc liệt lắm, Nhím không dám nghĩ thêm nữa.  Gia đình anh Chuyên thì cũng đã dọn về quê nội ở Cần Thơ hồi năm ngoái.  Có lẽ dòng chữ Nhím viết năm xưa "Cù lần và Nhím là hai đường thẳng song song không bao giờ gặp nhau tại một điểm" nay đã ứng vào số phận của Nhím hay sao.
.
Chỉ còn một tuần nữa là Nhím phải về quê chồng, - gia đình chồng đã cứu cho cả nhà Nhím thoát khỏi trận cuồng phong -  coi như để đền đáp chút ân tình.  Nhím muốn khóc lớn, muốn đập phá cái gì đó cho vơi đi những uẩn ức trong lòng, nhưng giòng nước mắt đã cạn, nhìn chung quanh còn có nhiều người khổ hơn.
.
Đọc lại một lần trước khi đốt hết những lá thư mà Nhím đã cất công xếp thứ tự theo ngày tháng chất đầy cả hộp bánh LU, có cái thì nhem ra vì nước mưa, có cái còn cả mùi thuốc súng.  Những lá thư từ từ tan theo ngọn lửa hồng, thành một đống tro tàn âm ỉ như cõi lòng của Nhím.  Mấy tấm hình đại lễ quân phục mùa Đông và mùa Hè cùng chiếc nhẫn bạc mãn khóa của anh Chuyên, Nhím sẽ đưa anh Hậu giữ, biết đâu sau này anh Hậu sẽ gặp và giao lại cho Cù lần.  Thôi thế là hết.
.
"...Đừng bỏ em một mình
Đừng bắt em làm thinh
Cho em gào nức nở
Hòa đại dương mông mênh
.
Đừng bỏ em một mình
Biển đêm vời vợi quá
Bước chân đời nghiêng ngã
Vũ trụ vàng thênh thênh ..."   *
.
Chưa bao giờ Nhím thấy cô đơn như lúc này, nỗi cô đơn bủa vây làm đôi lúc Nhím ngạt thở.  Ba thì đang ở trại tù Yên Báy   Việt Bắc, không biết ngày về.  May mà mẹ nhanh tay nên bốn thằng con trai đã đi thoát được với gia đình cậu T.  Ở nhà chỉ còn mấy mẹ con, ban đêm hễ nghe tiếng gỏ cửa ở nhà hàng xóm là mấy chị em Nhím co rúm người ôm chặt nhau, không dám ngủ.
..
*****
 Nè, cô Hai, Chị Bảy hàng xóm lên tiếng làm Nhím chợt tỉnh.  Tui có mớ rau lang mới hái sau vườn, tui mang biếu cô một ít, để chiều cô nấu canh với chút tôm khô cho cậu Hai và sắp nhỏ ăn lấy thảo.  Thời buổi gì mà dân miền Nam lại phải chạy gạo hằng ngày, khổ ơi là khổ.  À, mà này cô hai, hổm rày sao tui thấy cô hay buồn dữ.  Có gì cần thì cứ kêu tui, tui giúp cô, chỗ bà con lối xóm giúp nhau lúc nầy mới quý.  Thôi, tui dzìa, thằng Bờm nó trở mình thức giấc rồi.
 Cám ơn chị Bảy nghen.
 Ơn với nghĩa gì cô Hai.
Người dân quê miền Nam dễ thương như vậy đó, họ sống chân chất, thật tình...
"Ầu ơ, ví dầu cầu ván đóng đinh,
Cầu tre lắt lẻo gập ghềnh khó đi.
Khó đi mẹ giắt con đi,
Con đi trường học mẹ đi trường đời."
.
Cả một trường đời khắc nghiệt và cam go đang mở ra trước mặt Nhím.  Giữa trưa tiếng võng đưa kẽo kẹt và tiếng ầu ơ của chị Bảy nghe sao mà buồn não nuột, làm Nhím nhớ Saigon quay quắt, còn đâu "Nắng Saigon anh đi mà chợt mát, Bởi vì em mặc áo lụa Hà Đông." ** Chiếc áo lụa vàng chưa một lần mặc vẫn nằm nguyên trong ngăn kéo.
.
Có tiếng thằng Bim la to, hết làng tàn dân, mấy đứa nhỏ xóa bàn ô làng chạy về nhà.  Con Vô Ưu sà đến bên mẹ chớp chớp đôi mắt to sâu :  "Mẹ ơi mẹ, chiều mẹ nhớ nói Ba chở tụi con đi chơi nghe mẹ."  Nhìn con Nhím lại thấy đôi mắt ấy, phải rồi cũng sâu thăm thẳm, làm chết lòng người, Nhím hôn lên mắt con mà tìm lại hương vị ngày xưa.
.
Tôn nữ Quỳnh-Diêu (ĐK 71)
(Đầu mùa Hạ 2013)
..
* Thơ Minh Đức Hoài Trinh
** Thơ Nguyên Sa.....