Sunday, April 18, 2021

Huế Của Tôi

Xin gii thiu mt bài viết về Huế rt d thương ca chị Nguyn thị Như Mai, ĐK64 (vi bút hiu mi là Nguyn Minh Mai). Xin cám ơn chị Như Mai gi cho TrangNhà ĐK67..

(Ngun: Tác gi gi)
.
HU CA TÔI 

Tôi luôn nhớ Huế, một nỗi nhớ thiệt mặn mà, da diết. Huế của tôi, một nơi chốn mà thiên nhiên và con người đã luôn hài hòa quyện lẫn vào nhau, cùng thề nguyền sẽ muôn đời thủy chung son sắt, không bao giờ thay đổi.

Huế của tôi là giếng nước trong veo mát rượi sau vườn tắm gội tuổi thơ; là những đêm trăng sáng vẽ lên những con sông trăng huyền ảo, những con đường trăng thênh thang đẹp lạ thường, những hồ sen chung quanh thành phố, đợi hè về nở rộ những cánh sen mỏng manh cong cong đón gió, căng phồng như những cánh buồm trắng ngà mượt mà da em tơ lụa, những cánh sen hồng phấn môi em muôn thuở còn thơm, những cánh sen luôn thắm tươi giữa nắng hè rực lửa. 

Huế của tôi là bao hàng phượng vĩ khoe sắc đỏ tươi mấy tháng hè, những hàng cây phong dọc ven sông, lá theo mùa chuyển sắc, những gốc sầu đông với từng chùm bông trắng pha tím lợt xinh xắn dễ thương, thoảng mùi thơm tinh khiết khắp xóm mỗi sáng còn ướt sương; là hàng me, hàng nhãn thân quen hai bên đường, những hàng cây san sát choàng tay ôm nhau trên những con đường tình tự học trò, nắng trên cao xuyên qua cành lá, trãi đều lên mặt đường từng chuỗi hoa nắng lung linh như thủy tinh, đã một lần gây nguồn cảm hứng vô bờ cho người nhạc sĩ tài hoa xứ Huế viết nhạc.

Huế của tôi là những buổi sáng sương mù che khuất Kỳ đài cao ngất, che khuất luôn cây Cầu Trường Tiền sáu vài mười hai nhịp, sáng chiều mấy bữa đạp xe tới trường thời học trò buồn vui, thật thà chữ nghĩa.

Huế của tôi là những tóc dài buông xõa vương vấn ý thơ in trên nón lá, là giọng nóai tiếng cười hồn nhiên và thanh âm mô - tê - răng - rứa ngọt ngào, là lần gặp gỡ, buổi hẹn hò, lời tỏ tình vụng dại đầu đời đẹp như giấc mơ.

Huế của tôi là từng tiếng chuông chùa thanh thoát, ngân nga vang vọng đó đây, thức tỉnh lòng người mỗi buổi sáng chớm hừng đông, xoa dịu nỗi đau thương trần thế mỗi buổi chiều vừa xế bóng.

Huế của tôi là mùi thơm dịu dàng của hoa cỏ thạch-xương-bồ từ thượng nguồn thoảng về lan tỏa khắp sông nước cho trời Huế thêm chút hương, là hai dãi công viên đầy hoa thơm cỏ lạ trãi dài dọc theo hai ven bờ sông Hương với giòng nước xanh biếc hiền hòa chia đôi thành phố, mấy chiếc cầu bắc ngang nối liền hai miền tả, hữu, cho người thương bên ni còn qua tìm người thương bên nớ; là chùa chiền, miếu đền tĩnh lặng ngày đêm thơm ngát hương trầm, giáo đường tôn nghiêm lời thánh ca vang vọng.

Huế của tôi với những cơn mưa bụi lập xuân mấy ngày cận Tết, mấy ngày đầu năm. Bụi mưa lung linh mờ ảo như khói sương, bụi mưa lửng lờ khắp mọi nơi mọi chốn trong nắng mai dịu đàng như mơn man, vuốt ve khuôn mặt thành phố vừa chợt thức giấc. Bụi mưa trãi đều lên cỏ cây hoa lá nhưng vẫn chưa đủ làm ướt áo người yêu. 

Huế của tôi với những gốc mai sau vườn đúng kỳ nở đầy hoa vàng đón Tết, những chậu kiểng trước sân, hoa lá đủ màu hân hoan chào khách. 

 Mùa Xuân thành phố quê hương tôi, nhờ sự thông thương qua lại giữa các miền đất nước, mà Huế tiếp nhận nhất nhiều hương sắc rực rỡ từ khắp nơi. Như hoa hổng, hoa lys Đà Lạt, hoa cúc phố Quảng, hoa mai Bình Định, Phú Yên ... Riẻng đối với tôi, với năm tháng gắn liền tuổi học trò ,sống quây quần trong gia đình và nhất là trong vòng tay của Mẹ thương yêu, hoa vạn thọ, hay còn gọi  nôm na bông thọ đã và vẫn mãi mãi một dấu ấn nồng nàn trong tôi. Bông thọ có nhiều màu. Bông to vàng đậm, bông nhỏ vàng lợt, lại có loại bông thọ chúm chím trông như những ngón tay em bé “dúm“ lại ngơ ngác trước nắng Xuân. Mẹ tôi chuộng bông thọ có màu thổ hoàng.  Cũng gọi  là màu vàng đất. Sau này lớn lên tôi mới hiểu: không gì bao dung bằng đất. Đất dung chứa tất cả hỉ nộ ái ố, từ những gì sạch nhất đến những rác rưởi nhơ bẩn nhất, mà không một lời than thở. Bạn có thể ném xuống đất bất cứ cái gì. Thứ đó sẽ tan vỡ và làm nguôi đi sân si của bạn. Và nữa, bạn có thể ươm một mầm xanh, sau này sẽ  nở hoa thơm ngát cho đời. Cũng có khi, bạn chôn xuống một lá thư tình buồn để quên đi nỗi muộn phiền tâm tư ...

Nhớ về Huế, tôi còn nhớ những ngày hè nắng chói chang, nắng nóng như muốn thiêu đốt tất cả, nóng tới nỗi đã được gọi thành tên ”nóng như muốn chảy mỡ“

Rồi những ngày thu, mây và sương mù dày đặc che bớt mặt trời, toàn cảnh thành phố một màu tối sẩm làm nhịp sống vốn u trầm của toàn thành phố và con người Huế hình như chậm lại, không gian như đang lắng chìm vào tận cùng êm ả. 

Nhưng Huế của tôi còn là ba tháng đông mưa dầm dề, mưa hoài không ngớt, mưa kéo dài lê thê, mưa làm thúi đất thúi đai; là những ngày lạnh kinh khiếp, mình mặc đầy áo quần, quấn thêm mền, ôm thêm lồng ấp vẫn cứ mãi co ro với cái lạnh nứt da xé thịt, cái lạnh từ trong xương lạnh ra làm thâm tím không gian, thời gian và tê tái cả hồn người. 

 Huế của tôi có mấy ngày “tháng Bảy nước nhảy lên bờ“, nước từ thượng nguồn hối hả đổ về tràn ngập sông Hương, nước dâng lên mọi nẻo đường trũng thấp của thành phố, cao hơn mắt cá chân, là cơ hội học sinh, cho trai gái, cho những cặp tình nhân mượn cớ lội nước như một ngày lễ hội trời đất dành cho để gặp gỡ, hẹn hò, tình tự...

Xin cảm ơn Huế, nơi chôn nhau cắt rún, nơi đã nuôi dưỡng tôi từ thuở à ơi hai tiếng mạ ru cho tới ngày vươn vai khôn lớn bằng tất cả tình cảm trọn vẹn của riêng Huế. 

Xin cảm ơn Huế, nơi đã khai mở trí tuệ tôi lòng yêu mến quê hương, yêu thương gia đình nồng nàn. Đã khai mở trí tuệ tôi mối tình thiết tha vô bờ với riêng đất trời sông Hương, núi Ngự để cho dù sống ở đâu, trong hoàn cảnh nào, mỗi khi nghĩ nhớ tới Huế, vẫn luôn thấy lòng dấy lên một thứ tình cảm vô cùng ấm áp, vẫn luôn thấy lòng lâng lâng những rung động, ray rứt, bùi ngùi, tiếc nuối không nguôi; vẫn luôn tự cảm thấy chính mình như đang trên đường lần mò trở về với Huế để được sống lại từng ngày tháng đầy ắp những kỷ niệm êm đềm, giông bão, hạnh phúc, đau thương xưa cũ. 

Trải bao năm tháng, bao dâu bể cuộc đời ....

Hôm nay tôi đang trở về thăm Huế với tất cả lòng bồi hồi thương nhớ. Tôi quá xúc động và đã khóc rất nhiều khi được tận mắt thấy lại một Huế của tôi gần như vẫn còn nguyên nét cũ. Vài thay đổi bên tê hữu ngạn, trong thành nội bên ni hay rải rác đó đây theo tôi, chỉ là những tô vẽ tân thời thô thiển, kệch cỡm, lố bịch đầy màu sắc lòe loẹt mang bản chất thợ mả của những tên họa sĩ kém cỏi cả tâm hồn và tài năng đang lần hồi làm hư hao nhiều dáng vẻ tự nhiên vốn đã quá tuyệt mỹ của một Cố đô muôn đời cổ kính, thanh lịch. 

Huế mãi mãi đặc sệt trong tôi, không hề tan loãng với hàng chuỗi dài kỷ niệm vô cùng đậm đà sẽ suốt đời luôn in sâu trong tâm tưởng.

Không chỉ riêng con dân xứ Huế; những ai đã một lần tới Huế, một lần xa Huế cũng sẽ mang theo mãi bên mình nỗi bùi ngùi, niềm thương nhớ như một hành trang tình cảm vô cùng trân quý để nhớ hoài một Huế đài các kiêu sa, Huế mặn mà tình nghĩa, Huế e ấp thẹn thùng, Huế trong lòng giậy sóng, Huế mờ ảo khói sương, Huế khép kín âm thầm, Huế thăng trầm mấy độ. 

Viết về Huế của tôi, chỉ là nhất thời ghi lại những cảm xúc, những ký ức chợt thoáng qua không thể phai nhòa trong tôi. Nói về Huế của tôi, cả một trời trí tưởng mông mênh thương nhớ, làm sao nói hết được bằng lời. Chỉ xin được nâng niu, ấp ủ mãi trong tôi cái TÂM HUẾ diệu kì ...

    Thôi, tôi phải ngừng lại ....

    Hình như có ai gọi tôi ngoài vườn? Những bông thọ vàng trong nắng như bàn tay của Mẹ vẫy gọi...

     Nghe vang vang tiếng cười của Mẹ!  

Nguyn Minh Mai (ĐK64).

..

(Ngun: Tác gi gi)
.

HUẾ CÓ ĐƯỜNG HÀNG ME (xin bấm vào đây)

CON ĐƯỜNG XƯA EM ĐI (xin bấm vào đây)