Friday, April 2, 2021

Lá Rụng Bên Thềm

Bài viết ca CAO KIM

(Photo by Cao Kim).

Lá Rng Bên Thm

(Tác Gi: CAO KIM)
.
Tháng 4, tháng 5... những ngày tháng của chia lìa, ly biệt năm xưa! Nhớ một người bạn mà số phận bất hạnh theo sự bất hạnh của môt dân tộc. 
.
Căn nhà hiu quạnh nằm nép ở cuối vườn. Cuối lối đi nhỏ từ cổng vào là chiếc xích đu gỗ chị thường ngồi đong đưa nhè nhẹ mỗi ngày, lẻ loi, khi hoàng hôn xuống. Những bụi cây cạnh lối đi phủ đầy những bông hoa be bé màu tím nhạt sáng lên dịu dàng mà hiu hắt dưới ánh sáng nhợt nhạt của trời chiều. Những bông hoa cứ lặng lẽ nở mỗi ngày như dấu hiệu chị vẫn còn đâu đây trong ngôi nhà vắng lặng. Hàng rào dâm bụt được tỉa tót cẩn thận, khóm bạc hà vẫn vươn lên xanh tươi, và chị thì vẫn ngồi lặng lẽ ở một góc xích đu mỗi chiều, chờ đợi…
.
Chị không biết chị đang chờ gì, chờ ai. Đã lâu lắm rồi chị chỉ còn một mình như thế, trong ngôi nhà hoang vắng với khu vườn rộng. Những người thân yêu nhất của chị, do toan tính hay số phận đẩy đưa, lần luợt từ giã chị ra đi. Giờ thì đã muôn trùng sóng nước. Bão táp của đại dương xô dạt tình cảm của họ về phương nào, chị chẳng rõ. Còn chị thì vẫn quẩn quanh nơi này, không đủ can đảm rời xa, sợ lỡ một tiếng gọi cổng. Chị chẳng đành lòng bỏ đi khi nơi đâu trong khu vườn hiu quạnh ấy cũng còn đầy kỷ niệm của một thời sum vầy cũ. Lẫn trong gió thoảng, chị vẫn như nghe tiếng nô đùa của bầy cháu nhỏ bên hàng rào dâm bụt, tiếng chuông ranh mãnh của lũ học trò nghịch ngợm thập thò sau cánh cổng, tiếng thở dài khe khẽ của cha rồi mẹ chị trên bộ ván xưa, nơi họ đã từng nằm bất lực bao nhiêu năm, chờ bàn tay dịu dàng của chị chăm sóc mà không hề biết, ngoài kia tuổi thanh xuân của người con gái út đang chầm chậm tan theo nắng chiều.
.
Nhìn dáng chị lầm lũi, mấy ai nghĩ ngày xưa chị cũng từng có những ngày vui. Nhưng đó là ngày xưa, khi tuổi chị còn trẻ, chị còn có học trò tíu tít chung quanh, anh em bạn bè chưa trôi dạt đến chân trời góc bể. Bỗng một ngày, như cái phẩy tay của mụ phù thủy độc ác, tất cả biến đâu hết, kể cả tuổi trẻ của chị. Chị nhìn quanh, chợt nhận ra mình thật trơ trọi. Chị lặng lẽ đi tiếp con đường còn lại với cái dáng của một nữ tu, mái tóc cắt ngắn ôm lấy khuôn mặt luôn ngơ ngác giữa đời. Cái dáng đi chậm rãi lúc nào cũng như oằn xuống vì gánh nặng trách nhiệm Chúa giao. Cái gánh chị ngỡ phải nhẹ đi rất nhiều khi chị đã tận hiến tuổi thanh xuân của mình cho những người chị yêu thương, nhưng không, khi tuổi trẻ của chị bỏ đi theo những con người yêu dấu ấy, chị lại đổi vai, gánh tiếp nỗi buồn của chính mình.
.
Dù sao, chị cũng còn có điều an ủi. Chị vẫn còn một người bạn trung thành không bao giờ tính chuyện phản trắc, là biển. Chỉ có biển mới biết lắng nghe để hiểu hết buồn vui lòng chị. Cũng chỉ có làn nước trong trẻo của biển mới có thể vỗ về cơ thể đang héo mòn, đem lại cho chị cảm giác nồng nàn mà bình an. Biển và nhà giờ đây trở thành hai đầu của cuộc sống quạnh hiu để mỗi ngày chị có chốn ra đi và trở về dù là trong lặng lẽ. Mỗi ngày chị tìm đến biển để thổ lộ lòng mình. Biển bao dung che giấu giùm chị giọt nước mắt nỗi niềm trong cơn mưa những ngày biển động, xóa tan dấu chân cô độc của chị trên bãi vắng chiều đông. Mỗi sáng nắng hay chiều tà, chị âm thầm đưa biển về nhà với tiếng sóng trong lòng và đôi chân trần vương đầy cát ẩm. Từ bao giờ biển trở thành một phần đời không thể thiếu với cô gái lỡ thì đã đi qua tuổi thanh xuân của mình trong góc vườn hiu quạnh ấy, để có lúc chị tự hỏi liệu có một ngày mình sẽ được ngủ giấc êm ái mà không bao giờ phải trở dậy dưới bầu trời đầy sao trên bãi cát kia, nơi chị từng đắp lên những ngôi nhà luôn có cánh cửa hé mở đợi chờ? (Những ngôi nhà vẫn sụp đổ theo từng con sóng cuốn, mang theo cả ước mơ về một hạnh phúc muộn màng). Hay chị cũng lại đặt mình nơi bộ ván xưa, giữa tiếng xào xạc của cỏ cây trong khu vườn quạnh quẽ? Hay chị sẽ biến thành pho tượng đá ở một góc bên xích đu, mãi mãi đợi chờ âm thanh quen thuộc của bước chân ai trở về bên cổng?
.
Gió không biết, cỏ cây không biết, những người thân giờ đã xa của chị lại càng không hay biết, chỉ còn chị vẫn cứ ngồi đong đưa giữa thế giới của quá khứ, thẫn thờ dõi theo chút nắng sắp tàn trên khóm hoa màu tím nhạt. Sau lưng chị, một chiếc lá thu vừa lặng lẽ rụng xuống hiên nhà.

.
CAO KIM
(post lại)
..
(Hình: Internet)
.