Thử bút của LỮ KIỀU (Thân Trọng Minh)
.
.
.
Con Đường Nhan Sắc
.
Nếu
thật sự đôi mắt em đem lại cho tôi hạnh phúc, thì xin cám ơn Trời đã cho tôi
tìm được nhan sắc đời mình. Nhan sắc là
một cái gì đó tưởng như rất thân xác nhưng đã là một sự thăng hoa của vô thức
trên đường tìm kiếm cái thẩm mỹ của chính tôi. Tưởng là đôi mắt em, nhưng chính là đôi mắt
tôi. Tổ chim giữa một sân chim, không
thể lạc; không thể là tổ chim khác. Không thể là đôi mắt khác. Tìm cái mơ mộng trong cái thực. Cái chân trong cái giả.
.
Bản
lai diện mục. Thế nhưng, có thể chỉ một sát na thôi, cũng đã tìm thấy. Từ một tiếng thét. Từ một cái roi. Từ một ngọn cỏ chở chàng thiền sư kì dị vượt
sông.. Từ một cái không nhỏ trong một
cái không lớn.
.
Tôi vẫn thường ngồi thâu đêm,
suy nghĩ và không suy nghĩ. Thời gian
qua đi, tôi chiêm nghiệm được thời gian trên từng phân vuông da thịt - bởi khi
già, ta nhạy cảm với cái chết của từng tế bào trong cơ thể, vô hình nhưng có thật,
nó là đạo hàm của thời gian vô thủy vô chung, giúp ta giác ngộ về sự vô thường
của tồn tại. Hình như cả một cuộc đời đạo
hạnh của Phật chỉ để giác ngộ về tánh không, bằng sự phủ định tư tính của vật
chất. Như bát nhã ba la mật tâm kinh đã
kết bằng thần chú: gate, gate, paragate,
parasamgate, bodhi, svàhá.
.
Câu thần chú ấy là hình ảnh
tiếp cận với cái chung cuộc. Hình ảnh vô
cực trong toán học. Có lúc tưởng mình có
thể từ biệt, một cuộc lên đường lớn, như bước ra khỏi lò luyện kim, những mảnh
kim loại tầm thường đã thành cây chủy thủ, dứt khoát như thế, như Kinh Kha sang
Tần, như Quang Trung vô Hà Nội, như Napoleon trong đêm mùa đông Mạc Tư Khoa, như
Beethoven cùng giao hưởng khúc số.
.
Có lúc cái cảm giác nặng nề
của một loài chim lạ, tôi muốn từ bỏ chính mình bằng ước mơ hình ảnh kẻ khác, một
cách hoang tưởng, làm như thay đổi cái
tên của mình thì đã là kẻ khác.
.
Tìm trong Kinh Dịch, bèn đắc
ý với một hào dương dưới những hào âm, quẻ Phục đó.
.
Khi đã trẻ thơ, thì suốt kiếp,
không thể làm người lớn. Như con tầm bị
luộc sớm, chỉ còn những sợi tơ rối mà thôi.
.
Tác giả: Lữ Kiều
(2000).