Truyện ngắn của ThaiNC (bút hiệu
của Nguyễn Cao Thái)
.
(Nguồn: Internet)
KIẾM SĨ
Trời gần về chiều, nhưng cơn nắng gay gắt vẫn bao trùm vạn
vật. Dưới sức cuồng nộ của thần Mặt trời, ngọn Hồng Lĩnh nằm yên chịu
đựng. Thoai thoải ven sườn núi đến con đường mòn tận đằng xa, cả rừng cây
rậm rạp bị ngự trị và khuất phục trước uy vũ thiên nhiên lặng yên không di
động; ngoại trừ một bóng trắng đang di chuyển an nhiên trên con đường.
.
Khách bộ hành là một
người đàn ông đứng tuổi. Chiếc áo choàng màu trắng dính đầy bụi đường vì
quảng đường dài trước khi đến đây. Vầng trán rộng dưới chiếc nón rộng
vành lấm tấm hài hạt mồ hôi, nhưng đôi mắt sáng không tỏ vẻ gì nhọc mệt, chân vẫn
nhịp bước tiến về phía trước.
.
Khi đã đến chân núi,
khách dừng lại quan sát địa thế. Có hai con đường đi lên núi. Một ở
phía dông, và một ở phía tây. Tây lộ thẳng tắp và đầy dốc đá hiểm
trở. Đông lộ thoai thoải và ngoằn ngoèo như con rắn uốn mình lên
núi. Cả hai đường đều rất hẹp chỉ đủ một người lách qua. Khách dợm
mình định lên tây lộ để rút ngắn quảng đường. Bỗng ông chú ý thấy bên
đông lộ một quyện khói bốc lên. Phía dưới thấp thoáng một mái tranh ẩn
mình trong lùm cây xum xuê. Té ra ở ngọn núi trơ trọi giữa một vùng hoang
vu này cũng có người cư ngụ. Có lẽ gia đình của tiều phu hay thợ săn chi
đây. Khách chợt cảm thấy một niềm vui nho nhỏ loé lên trong lòng.
Nhìn về phía mặt trời nhẩm tính thời gian vẫn còn rộng rãi, ông quyết định đi
con đường phía đông.
.
Nguời áo trắng khoan thai
tiến lên. Càng về phía trên, ông nhận thấy những cụm hoa rừng thành từng hàng
thẳng thớm. Đi thêm đoạn nữa, quả nhiên căn nhà tranh gọn ghẻ xuất hiện
trong tầm mắt. Ông tiến đến đưa tay gỏ cửa.
Đợi một chút, quả nhiên cánh
cửa bật mở. Một người đàn ông sừng sửng bên trong.
Người áo trắng chắp tay
nói:
-Ông anh, tôi có việc lên
đỉnh núi đi ngang đây, có thể xin ông chén nước?
Người đàn ông ngần ngừ
trong giây lát, rồi né sang một bên nhường lối:
-Được, mời ông vào nhà nghỉ
mệt.
Khách theo gia chủ bước
vào trong. Đây là một căn nhà nhỏ ba gian. Phòng ngoài có chiếc bàn
gổ và bốn cái ghế đẩu để tiếp khách, mặc dù ở chốn hoang dã này khách của gia
chủ chắc cũng rất hiếm hoi. Chung quanh phòng thật đơn sơ, vài bộ da thú
và đôi sừng hươu khá lớn tại góc phòng. Phía bên kia tường treo một chiếc
cung sắt và ống tre chứa đầy tên. Sự bày biện trong nhà khiến khách đoán
chừng gia chủ sinh sống bằng nghề săn bắn. Không biết ông ta sống một
mình hay có gia đình? Khách đang suy nghĩ, gia chủ đã trở ra kéo ghế ngồi
đối diện.
-Mời ông đợi trong giây
lát. Tiện nội đang châm trà.
Té ra ông ta còn có vợ ở
đây.
-Không dám làm phiền
nhiều. Xin ông anh chén nước mưa là đủ rồi.
Chủ mĩm cười thân mật
-Chúng tôi ở đây chẳng
mấy khi được tiếp khách. Nhưng dù sao cũng cho phải phép, Chẳng hay…đại
hiệp có việc gì phải lên núi? Từ đây lên đến ngọn còn khá xa, đường đi
rất hiểm trở.
Chủ nhà tinh ý đoán được
khách phải là một bậc kiếm khách giang hồ qua dáng cách khoan thai, thái độ
trầm hùng, và nhất là thanh kiếm gác bên cạnh.
Khách trả lời
-Tôi có hẹn cùng người
bạn trên đỉnh núi đêm nay.
Chủ nhà khá ngạc nhiên
khi nghe khách nói. Kể cũng kỳ lạ. Thiên hạ thiếu chi chỗ ấm cúng
thoải mái, lại cùng nhau hò hẹn lên ngọn núi trơ trọi. Nhưng nghĩ lại
khách giang hồ thường có nhũng hành động người thường không thể hiểu được nên
cũng không hỏi gì thêm.
Giữa lúc đó, người vợ của
gia chủ đã mang trà lên, rót đầy hai chén.
- Mời đại hiệp dùng trà.
- Cám ơn đại tẩu.
Khách đáp lễ.
Chủ và khách cùng bưng
chén nhắp vài ngụm nhỏ. Khách bắt chuyện
-Thật không ngờ giữa chốn
núi non hoang dã như vầy lại có gia đình ông anh cư ngụ. Cảnh trí thật
hùng vĩ. Đúng là một nơi lý tưởng.
-Đại hiệp nhận xét đúng
đó. Chỉ có điều hơi bất tiện là mỗi lần xuống làng giao dịch đổi chác
phải nửa ngày đường. Nhưng rồi cũng quen…
-Ông anh làm nghề săn bắn
ở đây?
Chủ gật đầu
-Đúng vậy. Gia đình
tôi mấy đời đều lấy nghề săn bắn làm kế sinh nhai. Đó là lý do chúng tôi
phải làm nhà ở đây, cách biệt với xóm làng chung quanh.
-Vậy chẳng hay ông anh đã
có cháu để nối nghiệp?
Nghe hỏi, gia chủ lộ vẻ
phiền muộn, trả lời
-Không giấu gì đại
hiệp. Tôi cùng nhà tôi chung sống đã lâu nhưng chỉ có môt mụn con trai.
Năm nay nó mười tuổi. Kể cũng là hiếm muộn, nhưng nghĩ lại thì dù sao có
được đứa con nối dõi tông đường thì cũng mãn nguyện rồi. Vậy mà…
Chủ nói tới đây bỗng dừng
lại, lặng lẽ lắc đầu
-Chuyện gì xảy ra cho
cháu? Khách hỏi
Chủ buồn bã:
-Tôi cũng không rõ
lắm. Cách đây mấy bữa, tôi dẫn nó vào rừng tâp bắn, về nhà bỗng lâm ra
bệnh nặng.
- Bệnh gì? Chắc là
ông anh đã mời thầy thuốc?
- Dĩ nhiên. Chỉ một
đúa con thôi nên chúng tôi lo lắm. Tôi đã mời hai thầy lang nổi tiếng
nhất của hai làng gần đây về chẩn mạch. Vậy mà cả hai đều không rõ bệnh
gì. Họ có cho toa hốt thuốc, nhưng vẫn không thấy hiệu nghiệm gì cả. Hà…
Khách lộ vẻ ngạc nhiên.
-Bệnh cháu làm sao?
Chủ rầu rỉ nói:
-Căn bệnh rất lạ đời.
Như tôi nói hôm vào rừng tập bắn cung xong về nhà, nó bỗng than
lạnh. Đại hiệp thấy lạ lùng không chứ? Giữa trời đang nóng bức như
vầy… Càng lúc cơn lạnh càng tăng hành hạ nó đến chết giấc dù tôi đã đắp chăn ấm
và đốt lò sưởi chung quanh cách mấy cũng không giảm. Tội nghiệp, cũng có
lúc tỉnh dậy muốn nói gì đó mà không thành lời. Khi tỉnh khi mê .
Có lẽ…không qua khỏi. Hà….
Chủ nhà dứt câu với thở
dài áo não làm khách ái ngại. Quả là một điều bất hạnh. Hai vợ chồng
đều đứng tuổi, chỉ có một mụn con an ủi lúc về già và để nối dõi. Vậy mà
đứa con đó đang bị tử thần đe dọa bằng căn bệnh kỳ lạ..
Một ý nghĩ thoáng qua,
khách nói
-Tôi tuy không phải là
thầy thuốc, nhưng cũng biết chút ít về y lý. Ông anh có thể để tôi xem
qua cháu được không?
Chủ nhìn khách nghi
ngờ. Bệnh tình của con ông đến thầy lang nổi tiếng còn đành bó tay, huống
chi… Nhưng càng nhìn khách, thấy đôi mắt sáng cương nghị, dáng cách ung dung,
gia chủ bỗng thấy một niềm hy vọng lóe sáng. Nói cho cùng, gia đình ông
đang lúc tuyệt vọng. Đâu còn gì có thể tệ hơn nữa?
Ông phấn khởi
-Thật là may mắn.
Nếu đại hiệp chữa được cho cháu. Ơn này chúng tôi không bao giờ dám
quên. Mời đại hiệp.
Nói xong, gia chủ đứng
dậy dẫn lối cho khách vô phòng bên trong.
Vừa bước vào, khách đã
thấy luồng hơi nóng hừng hực từ hai lò sưởi đang đỏ chói than hồng. Trên
giường, một thằng bé đang thiu thiu ngủ dưới tấm chăn dày cộm trùm kín từ cổ
tới chân, chỉ chừa khuôn mặt trắng bệt. Bên cạnh giường, mẹ đứa bé ngồi
yên lặng nhìn con buồn bã. Thấy khách buớc vào, bà đứng dậy lùi lại phía
sau nhường lối.
Khách áo trắng ngồi
xuống. Ông luồn tay duới chăn nắm lấy cổ tay thằng bé để xem mạch. Trong
khi đó, hai vợ chồng người thợ săn tựa cửa nhìn vào dáng diệu hồi hộp. Họ
đang tuyệt vọng nên h có cơ may nào cứu vãn tình thế đều cố nắm lấy, dù tia hy
vọng đó có mong manh.
Cả bốn người, kể cả đứa
bé mắc bệnh mê mang trên giường đều bất động. Độ chừng tàn nửa nhánh
nhang, khách buông tay chậm chạp đứng dậy. Chủ nhà tiến đến run run hỏi
-Đại hiệp thấy thế nào?
Khách trầm ngâm chưa trả
lời, vợ gia chủ đã quỳ xuống khóc thút thít
-Đại hiệp, xin cứu
độ. Chúng tôi nhớ ơn suốt đời.
Khách ngưng luồng tư
tưởng đang tranh đấu dữ dội trong đầu, cúi xuống nâng người mẹ đau khổ lên
-Đại tẩu, đừng làm vậy.
Tôi sẽ cố gắng. Tôi đang suy nghĩ về bệnh tình của cháu đây mà.
Người chồng dù sao cũng
còn bình tĩnh hơn, nắm áo vợ kéo ra ngoài “Để cho đại hiệp suy nghĩ” Ông
thì thầm.
Còn lại một mình khách áo
trắng trong phòng. Ông chắp tay sau lưng, trán nhăn tít nhìn đứa
bé. Nó thật đáng thương. Giữa trời mùa Hạ, lại thêm hai lò sưởi
chung quanh, vậy mà thỉnh thoảng răng nó đánh vào nhau nghe cồm cộp.
Mình có nên chữa cho nó
không?
Thì ra khách đã rõ nguyên
nhân gây ra căn bệnh, và biết mình có thể cứu đứa bé thoát khỏi vòng tay tử
thần. Điều làm ông suy nghĩ là có nên ra tay cứu trị đứa bé lúc này hay
không mà thôi.
Tại sao ?
Khách vốn là một bậc đại
hiệp nức tiếng vỏ lâm, luôn cứu khổn phò nguy. Vậy hôm nay vì cớ gì ngần
ngại với đứa bế tội nghiệp này? Muốn biết rõ nguyên nhân, chúng ta phải
ngược giòng thời gian khoảng mười năm.
.
Mười năm trước, chốn
giang hồ bỗng xuất hiện hai tay đại cao thủ. Một người hành hiệp ở phương
Bắc, người kia ở phương Nam. Cả hai cùng khá trẻ trên dưới ba mươi, và vỏ
công của họ thật cao cường không ai chống nổi. Lấy con sông Trường Giang
làm ranh giới, mọi người gọi họ là Nam Kiếm và Bắc Kiếm, vì cả hai đều lấy kiếm
làm binh khí.. Tất cả mọi phái vỏ thời bấy giờ đều công nhận hai người có
vỏ công cao nhất. Nhưng ai là người giỏi hơn trong hai người là một câu hỏi
không thể trả lời. Cả Nam lẫn Bắc kiếm đều thuộc giới hiệp nghĩa, chung
mục đích trừ gian diệt bạo, nên họ chưa bao giờ giao chiến cùng nhau. Thâm chí
cũng chưa có kẻ nào được dịp giao đấu với cả hai người để mà bình phẩm, ngoại
trừ vài tên đại đạo, nhưng chúng đều đã ra…người thiên cổ. Vì vậy, ngôi
vị đệ nhất kiếm vỏ lâm hơn mươi năm qua vẫn còn để trống.
Đó là những điều giang hồ
đồn đãi. Một sự thực mà chỉ có hai người biết rõ, đó là họ đã bí mật thử
tài nhau hai lần, và không ai thắng được ai. Mỗi lần thủ huề như vậy, họ
đã hẹn thời hạn năm năm cùng nhau tái đấu để quyết định ngôi vị tay kiếm đệ
nhất.
Hôm nay là ngày hẹn lần
đấu thứ ba của họ. Nơi định là đỉnh núi Hồng Lĩnh hoang vu không ai qua
lại này. Và khách áo trắng chính là Nam Kiếm trên đường đến nơi quyết
đấu.
.
Chính vì tầm quan trọng
của cuộc so tài đêm nay đã làm khách áo trắng suy nghĩ mãnh liệt. Lúc bắt mạch
đứa bé xong, ông biết nó bị gió ma xâm nhập. Gió Ma chỉ là tiếng gọi của
dân gian chứ thật ra chỉ là một luồng gío chướng cực hàn thỉnh thoảng thổi qua
những vùng núi hoang vu và dễ dàng giết hại những ai chẳng may bị nó thổi
qua. Vì nguồn gốc hiếm hoi của nó mà những đại phu thường tình của dân
gian ít ai rõ căn nguyên, nguồn gốc, và do đó không thể chữa trị bằng những
phương thuốc thông thường được. Tuy nhiên đây không phải là căn bệnh bất
trị. Những đại phu giỏi và hiểu căn nguyên có thể đặc chế những toa thuốc
cực nhiệt và từ từ có thể chữa được. Nhưng ở nơi hoang vu này làm sao có
được đại phu giỏi? Hơn nữa bệnh tình thằng bé này đã đến hồi nguy kịch,
không còn thì giờ nữa. Ông thấy là nó đã không thể cầm cự được nữa rồi.
.
Thật là khó nghĩ.
Khách áo trắng biết rằng phương pháp duy nhứt ngay bây giờ để cứu sống đứa bé
là ông phải dùng công lực bản thân của ông biến thành nhiệt khí thay thế cho
thuốc truyền vào đứa bé thì mới có thể hóa giải làn gió ma trong người
nó.. Dĩ nhiên cứu chữa xong, ông sẽ bị tổn hao công lực nghiêm trọng cần
tịnh dưỡng một thời gian dài để phục hồi.
Nếu là ngày khác, ông nào
có sá chi, và sẽ không ngần ngại ra tay ngay. Nhưng hôm nay lại
khác. Trước đối thủ đồng sức đồng tài, ông cần bảo tồn hoàn toàn chân lực
để chiến đấu. Điều khó khăn là không thể để đến ngày mai. Mạch của
thằng bé quá yếu ớt. Khó lòng qua khỏi đêm nay. Ông cũng không thể
dời lại cuộc chiến. Quân tử nhất ngôn. Một lời hứa nặng tựa Thái
Sơn.
Ông phải quyết
định. Danh dự hay lương tâm? Hơn mười năm ngang dọc, khách áo trắng
chưa bao giờ phải đứng trước tình thế nan giải.
“ Cạcch…Cạccchhh..”
Đứa bé đang lên cơn lạnh,
răng đánh vào nhau làm tim ông đau nhói. Ông bỗng nhớ lại lúc mẹ nó quỳ
xuống van nài. Đôi mắt bà đầy vể thiết tha cầu khẩn. Ôi lòng mẹ
thương con vô bờ bến. Ông cũng nhớ ánh mắt người cha rực niềm hy vọng khi
đưa ông vào chẩn mạch. Ngày xưa ông chỉ là đứa con mồ côi được thầy nuôi nấng
dậy dỗ từ thuở ấu thơ, chưa một lần được hưởng tình mẫu tử thiêng liêng.
Khi trưởng thành xuống núi, ông là kiếm sĩ cô đơn sống với tha nhân, không có
gia đình để được hân hạnh làm cha…
.
“Cạacchhh…cạacch..”
Cơn lạnh đang hành hạ đứa
bé mãnh liệt. Ông thấy từ khóe mắt nó hai giọt nước mắt chảy xuống
gò má. Hình như nó đang tỉnh., muốn kêu cha kêu mẹ mà không thành
tiếng. Hơi thở của nó trở nên mạnh hơn và khò khè dồn dập. Nó
đang hấp hối.
Khách áo trắng tuốt kiếm
ra khỏi vỏ nâng ngang mày. Mười năm qua thanh kiếm này chưa bao giờ
thua. Tuy hai lần nó không thể chiến thắng trước Bắc Kiếm, nhưng nó cũng
chưa thua.
Kiếm trong tay, kiếm sĩ
quay lại nhìn đứa bé. Ông cảm thấy như người nằm kia không phải là thằng
bé con ông thợ săn nữa. Ông thấy rõ ràng là người thầy năm xưa của ông
đang hấp hối trên giường bệnh, nói với ông câu sau cùng ”Kiếm để cứu,
không phải để thắng. Kiếm có thể giết, nhưng là giết một để cứu mười.”
Mười năm qua ông đã luôn luôn vâng lời thầy dạy. Tay kiếm của ông cứu
khốn phò nguy. Kiếm của ông đã từng nhúng máu không biết bao nhiêu cường
hào, giặc cướp… trừ hại cho nhân gian. Thầy của ông chưa bao giờ dạy ông
trở thành đệ nhất kiếm sĩ. Chưa bao giờ.
Ông bừng tỉnh. Là
đệ nhất, hay đệ nhị kiếm, hay thậm chí đệ thập kiếm thì ông vẫn là ông, vẫn là
một kiếm sĩ trừ gian diệt bạo theo đúng lời thầy dạy. Nhưng nếu bây giờ
ông quay lưng thì mạng sống thằng bé chắc chắn sẽ bị tử thần cướp đi, và cuộc
đời còn lại của vợ chồng người thợ săn tốt bụng này sẽ là những ngày dài cô
quạnh.
Không suy nghĩ gì thêm,
khách nhảy phóc lên giường. Một tay đỡ đứa bé dậy, tay kia ấn vào lưng,
tập trung tất cả tinh thần và công lực bắt đầu cuộc chữa trị…
Hai vợ chồng thợ săn kiên
nhẫn đợi bên ngoài. Không biết thời gian là bao lâu, cửa phòng bật mở.
Khách áo trắng chậm chạp bước ra, dáng điệu mệt mõi.
Người chồng đưa tay đỡ
khách, run giọng hỏi
-Đại hiệp, ông…không sao
chứ?
Người vợ vùng chạy vào
bên trong.
Trên giường, đứa con của
bà đang thiêm thiếp. Khuôn mặt trắng bệt lúc nảy nay đã ửng hiện vài nét
hồng hào. Rõ ràng nhất là nhịp thở. Nhịp thở đều đặn và thông suốt.
Trên người nó chỉ còn tấm chăn nhẹ đắp đến ngực. Hai lò sưởi đã tắt tự
hồi nào. Làn sinh khí mồn một trên nét mặt đứa bé cho bà biết rằng, nó đã
qua cơn bảo dữ. Bà muốn chạy lại ôm con nhưng cố dằn, vội chạy ra ngoài
hướng về khách áo trắng quỳ lạy liên hồi. Bà muốn nói muôn ngàn tiếng cám
ơn nhưng không thể thốt nên lời, chỉ để hai giòng nước mắt tuôn tầm tả.
Người chồng tuy chưa vào thăm con, nhưng thấy hành động của vợ cũng đủ hiểu.
Bất giác, ông cũng quỳ xuống bên vợ…
Khách áo trắng ngôì xếp
bàn yên lặng, không hề biết đến nhũng gì trước mặt mình. Ông đang đi tới
cảnh giác vô ngã để phục hồi chân lực đã thất thoát.
Một lúc khá lâu, khách mở
bừng mắt. Bên ngoài trời đã tối, chỉ còn ánh nến leo lét duy nhất trong
căn nhà. Người chồng mừng rỡ.
- Đại hiệp đã tỉnh.
Khách nhìn ra bên ngoài
hỏi
- Bây giờ là canh mấy?
Người chồng trả lời
-Đô chừng tàn canh một,
sắp sang canh hai.
Khách lẫm nhẫm gật đầu,
hỏi tiếp
-Cháu đã tỉnh chưa?
- Nó vẫn còn ngủ.
Để tôi kêu nó dậy tạ ơn đại hiệp.
Khách xua tay đứng dậy
-Đừng. Cứ để cho
cháu ngủ càng nhiều càng tốt. Khí lạnh không còn nữa, nhưng nó vẫn còn
yếu. Khi nào cháu dậy, ông anh cứ cho nó ăn cháo loảng, đợi ngày mai vào
làng bổ vài thang thuốc bổ. Tịnh dưỡng khoảng nữa tháng là không còn lo
gì nữa. Tôi phải đi ngay bây giờ để kịp giờ hẹn cùng người bạn.
Người vợ chủ nhà mới từ
phòng con bước ra bỗng lên tiếng,
-Trời đã tối, đường lên
núi hiểm trở, đại hiệp lại không quen lối. Hay để ông nhà tôi lên núi mời
bạn đại hiệp xuống đây hội ngộ có nên chăng?
Khách mỉm cười
-Cám ơn hai vị.
Người bạn tôi tính tình kỳ quái. Ngoài tôi ra không chịu gặp ai đâu.
Nói xong ông cương quyết
đi về chiếc bàn nhỏ, cầm thanh cổ kiếm đeo lên lưng. Hai vợ chồng chủ nhà thấy
khách đã quyết, không dám ngăn trở, cùng nhau vái vị ân nhân
- Đại hiệp nhất định phải
đi, chúng tôi không dám cản. Ơn cứu mạng cháu chưa có gì đền đáp.
Khi xong việc, mời đại hiệp ghé lại đây lần nữa để cháu có dịp bái tạ.
- Xin vâng. Khi trở
về tôi sẽ ghé lại thăm cháu, và hai vị.
Đoạn khách chậm rãi bước
ra khõi nhà, tiếp tục trên con đường ngoằn ngoèo dẫn lên đỉnh núi. Hai vợ
chồng thợ săn cùng nhìn theo ân nhân cho đến khi bóng ông khuất hẳn trong tầm
mắt.
.
* * *
Khách áo trắng lầm lũi
tiến lên ngọn Hồng Lĩnh. Giờ hẹn với tay kiếm phương Bắc là canh ba. Có
lẽ y đã đến và đang chờ. Đêm nay trăng sáng ngời đỉnh núi. Không khí ban
đêm mát dịu và tĩnh lặng. Khách áo trắng bước đều trong một tâm hồn thanh thản.
Ông nhớ lại lúc dùng dằng chưa dứt khoát chịu cứu trị cho đứa bé. Chỉ
chậm trể chút nữa, ông có thể ân hận suốt đời. Lương tâm đã bình yên, ông
trở lại là một kiếm sĩ. Danh dự không cho phép ông hủy bỏ cuộc tranh tài đêm
nay dù biết phen này nắm chắc phần thua. Ông sẽ ra tay quyết đấu. Dù đây
chỉ là ấn chứng vũ học, không phải hận thù quyết tử, nhưng ông cũng hiểu rằng
khi đã đến chỗ quyết định tối hậu làm sao tránh khỏi sơ sẫy, mà đao kiếm thì vô
tình… Nếu ông có gục ngã, xuống suối vàng cũng không hổ thẹn gặp lại thầy, vì
ông đã sống và chết như một kiếm sĩ chân chính.
.
Chân vẫn nhịp bước chẳng
mấy chốc đã lên tới đỉnh. Dưới ánh trăng, ông thấy một bóng người đứng
chờ sẵn. Bắc Kiếm. Áo choàng đen phất phới. Chòm râu quai nón
trên gương mặt phong trần, oai vĩ. Người áo đen đứng đó trầm hùng, vững
chãi như ngọn Hồng Lĩnh, tựa hồ như không có gió bảo nào, không có sức mạnh nào
có thể lay chuyển được. Đàng kia, Khách áo trắng điềm tĩnh tiến lên.
Bước chân ông siêu thoát như mây trôi như nước chảy, tưởng chừng không gì
trên đời có thể cản được bước tiến của ông.
Hai tay kiếm cuồi cùng đã
đối diện nhau. Họ kính cẩn chào. Người áo đen lên tiếng trước
-Năm năm cách biệt bạn
vẫn như xưa.
-Bạn cũng vậy.
Khách áo trắng cười nhẹ.
-Hai lần trước, chúng ta đều không phân thắng bại. Năm năm trôi qua, sức thành tựu của mỗi người không thể bằng nhau mãi. Đêm nay tôi nghĩ rằng chúng ta sẽ quyết định được. Nếu còn huề nữa, lời hẹn năm năm xin hủy bỏ, vì ta sẽ vĩnh viễn không thắng được bạn.
-Hai lần trước, chúng ta đều không phân thắng bại. Năm năm trôi qua, sức thành tựu của mỗi người không thể bằng nhau mãi. Đêm nay tôi nghĩ rằng chúng ta sẽ quyết định được. Nếu còn huề nữa, lời hẹn năm năm xin hủy bỏ, vì ta sẽ vĩnh viễn không thắng được bạn.
Khách áo trắng mỉm cười
một mình. Chính ông cũng có ý định như trên trước khi đến đây. Nhưng bây
giờ mọi sự đã thay đổi.
-Bạn yên tâm. Đêm
nay chúng ta nhứt định sẽ phân thắng bại.
Người áo đen ngạc nhiên
- Bạn tin tưởng sẽ thắng
ta như vậy ư?
Khách áo trắng cười lớn
- Không phải. Ta
nói sẽ phân thắng bại, nhưng không có nghĩa là ta sẽ thắng và bạn sẽ bại.
- Hay lắm, vậy chúng ta
bắt đầu là vừa.
- Được. Lần trước
tôi ra chiêu trước. Lần này mời bạn.
Người áo đen cười sảng
khoái
- Được lắm. Ta ra
tay đây
Câu nói vừa dứt, thanh
thiết kiếm đã nằm trong tay. Người và kiếm từ từ tiến lại. Khách áo trắng
cũng đã hoành thanh cổ kiếm mầu bạc chờ đợi. Khi khoảng cách giữa hai
người vừa thu ngắn một nửa, người áo đen dừng lại cất tiếng.
-Khoan. Ta có điều
muốn hỏi.
-Điều gì?
-Bạn đã lên núi bằng con
đường phía Đông hay con đường phía Tây?
-Có đường phía…Tây.
Sao?
Người áo đen lắc đầu.
-Bạn đi bằng đường phía
Tây thì ta không có điều gì phải nói nữa. Chú ý. Ta ra chiêu đây.
-Sẵn sàng.
Sau một tiếng quát dài,
người áo đen và kiếm đã nhập thành một khối, bắn về phía trước. Cùng lúc, vầng
sáng bạc trong tay người áo trắng cũng trổi dậy thành một vòng cầu đón tiếp
khối kiếm đen.
Tiếng binh khí bắt đầu
chạm nhau thật dữ dội trong đêm trường. Hai thanh kiếm một trắng một đen
xoắn tít lấy nhau. Kiếm khí mịt mù bao phủ cả một góc núi.
Đây là lần giao chiến thứ
ba. Họ đã biết tài nhau từ muời năm trước. Mỗi chiêu kiếm đua ra là
một tuyệt học được khổ luyện công phu. Hai đấu thủ lúc thì quấn lấy nhau
như nhập thành một, lúc thì cùng bị tay kiếm người kia đẩy lùi phía sau.
Có khi di chuyển nhịp nhàng duới đất, có khi lại phi hành qua các tàng
cây…hai thanh kiếm luôn chỉa thẳng vào nhau.
Đang giao đấu kịch liệt,
người áo đen Bắc Kiếm bỗng thét to:
-Ngừng tay. Và tháo
lui.
-Chuyện gì? Người
áo trắng hỏi
-Bạn có bệnh gì trong
người không?
-Không. Khách áo
trắng cười dài.
- Hay là bạn đã cùng tay
cao thủ nào giao chiến trước khi lên đây?
- Cũng không nốt.
Tại sao bạn hỏi?
Người áo đen trả lời
- Chưa đến một trăm hiệp mà ta thấy tay kiếm của bạn không còn vững vàng nữa.
- Chưa đến một trăm hiệp mà ta thấy tay kiếm của bạn không còn vững vàng nữa.
- Bạn chỉ tưởng tượng.
Ta nhớ nãy giờ bạn chưa thắng ta một chiêu nào cả.
- Đúng vậy. Nhưng
tiếp tục thêm một trăm hiệp nữa, có lẽ bạn sẽ thua đó.
- Chưa chắc đâu.
Tiếp tục đi. Bạn đừng nhiều lời nữa.
Khách áo trắng nói xong
vung kiếm tấn công liền tức khắc không để cho người áo đen suy nghĩ gì
thêm. Cuộc chiến lại tiếp tục. Hai thanh trường kiếm vun vút dưới
ánh trăng như hai con mãng xà quyện vào nhau kêu thét giữa không trung.
Bỗng cả hai cùng thét lớn
và dừng tay lại. Kiếm khí tắt hẳn. Hai đối thủ đứng đối diện nhau bất
động. Thanh kiếm đen chỉa thẳng vào cổ khách áo trắng, và thanh kiếm bạc
cũng chỉa vào người áo đen, cùng vị trí.
Người áo đen nói trước
- Đây là chiêu thứ mấy?
-Chiêu thứ 199
- Đúng vậy. Năm năm trước đây, ta với bạn cũng dừng lại ở đây. Ta nhớ là đã quá 200 hiệp.
- Đúng vậy. Năm năm trước đây, ta với bạn cũng dừng lại ở đây. Ta nhớ là đã quá 200 hiệp.
- 208 hiệp. Khách áo
trắng tiếp lời -Ta và bạn cùng cách một ly, nên lấy đó làm hòa.
-Bây giờ thì sao?
Người áo đen hỏi
Hai thanh kiếm vẫn bất
động nguyên vị trí khi nó dừng lại. Nhìn kỹ thì thanh kiếm màu đen cách
người áo trắng nửa ly. Thanh kiếm bạc cách xa ngư ời áo đen…một ly rưỡi.
Khách áo trắng chậm rãi
thu kiếm về
- Ta thua rồi. Từ
nay bạn là Đệ nhất kiếm.
Người áo đen cũng thu
kiếm lại bật tràng cười dài
-Đệ nhất kiếm…haha
ha. Ta là đệ nhất kiếm rồi sao?
Sau tràng cười sảng
khoái, người áo đen bỗng ngưng bặt, mắt loang loáng nhìn khách áo trắng
-Kỳ lạ. Thật là kỳ
lạ. Năm năm trôi qua, kiếm của bạn không tiến lên mà hình như sút
giảm? Tại sao? Bạn có gì giấu ta chăng?
-Không có gì cả. Ta
vẫn vậy. Chỉ vì bạn tiến bộ vượt bực mà thôi.
Người áo đen lắc đầu
- Bạn đừng giấu ta
nữa. Tài nghệ của bạn ta đã rõ. Bạn yếu đi so với năm năm trước nên
ta mới có thể thắng một cách dể dàng như vậy.
Người áo đen nói xong lộ
vẻ đăm chiêu suy nghĩ trong thoáng chốc, bỗng mắt ngời sáng
- À ! Ta biết rồi!
Ta biết rồi…
- Bạn biết gì?
-Thực ra bạn không lên
đây bằng con đường phía Tây. Bạn đã lên bằng con đường phía Đông.
- Có gì khác biệt đâu.
Người áo đen nói
- Khác chứ. Trên
con đường phía Đông có gian nhà tranh của gả thợ săn. Lúc ta đi ngang qua
đó sáng nay đã biết đứa con nhỏ của họ trúng phải hàn phong cực âm, bệnh tình
trầm trọng. Ta đã định ra tay cứu chữa…
Ông dừng lại, thanh âm
trầm xuống
- Nhưng nếu chữa cho nó,
công lực sẽ bị hao tổn. Ta nghĩ đến cuộc chiến đấu cùng bạn tối nay nên
dùng dằng không định. Cuộc đấu này quyết định danh dự đệ nhất kiếm.
Ôi cái danh hiệu này đối với ta quan trọng quá, nên cuối cùng ta quyết định bảo
tồn chân lực để chiến đấu trước. Ta định sau trận đấu ta sẽ trở lại cứu
trị cho nó sau, mặc dù ta biết mạng nó mong manh chưa chắc đã qua khỏi khi ta
trở lại.
Bạn cũng lên đây bằng con
đường đó, đã gặp đứa bé và đã chữa trị cho nó. Ta biết chắc như vậy vì
tay kiếm của bạn không nhanh như xưa nữa. Người luyện võ chúng ta nếu
không tiến thì cũng không thể lùi. Thần sắc của bạn an nhiên như vậy chắc
không bệnh tật gì. Vùng này hoang vu nghèo nàn, không có đại đạo cao thủ
nào cho bạn phải tổn sức. Vậy thì chuyện gì khiến bạn phải hao tổn công lực cho
tay kiếm phải chậm đi? Chỉ có thằng bé bị âm hàn cần cứu chữa mà
thôi. Bạn đã chữa trị cho nó dù bạn biết rằng như vậy là sẽ thất bại dưới
tay ta.
Ta cũng là kiếm sĩ.
Ta cũng hiểu rằng kiếm pháp hay thinh danh chỉ là ngoại thân. Cái “TÂM
kIẾM” kia mới là cốt tủy của một chân kiếm sĩ. Bạn lấy CỨU làm trọng, lấy
THẮNG làm khinh, là kiếm thuật chân chính. Ta lấy CỨU làm khinh lấy THẮNG
làm trọng, chẳng mấy chốc sẽ đi vào con đường tà kiếm. Hỡi ơi! trận chiến
này thật ra không cần phải đấu. Bạn đã thắng ta tại căn nhà đó rồi.
Cái vinh dự Thiên hạ đệ nhất kiếm này ngoài bạn ra không còn ai xứng đáng
hơn. Ta thành thật bái phục…và giã biệt.
Khách áo trắng im
lặng. Ông không thể nói gì hơn, ngay cả vài lời khiêm tốn cũng là thừa
thãi khi mà người đối diện đang cởi mở tấm lòng. Ông hỏi
-Sao không chờ đến sáng
mà bạn phải vội vã đi?
Người áo đen tiến về con
đường mé Đông chậm rãi xuống núi,
-Ta xuống nhà ông thợ săn
giúp cho thằng bé chóng phục hồi. Âu cũng là duyên cơ. Bạn đã cứu
nó, bây giờ tới phiên ta phải đền bồi. Đợi nó lành bệnh ta sẽ xin cha mẹ
nó thu làm đồ đệ. Mười năm sau sẽ thay ta hành hiệp giang hồ. Nó sẽ
sử dụng kiếm của ta, và cái tâm của bạn. Nó sẽ là một kiếm sĩ chân
chính…Hahaha!
.
Người áo đen bỗng trở nên
sảng khoái trở lại. Ông đã tìm lại được chân lý, và hài lòng với giải
pháp của mình.
Tiếng cười nhỏ dần về
phía dưới để lại khách áo trắng một mình trên ngọn Hồng Lĩnh. Vầng Thái
dương lấp ló từ đằng xa báo hiệu một ngày mới. Vài cơn gió nhẹ ban mai
thổi tung chiếc áo choàng trắng phất phơ./.
.
ThaiNC
(1988)
(post lại)
(post lại)