(Nguồn: Internet)
(Nguồn: Internet)
(Post lại)
Xin giới thiệu thơ của Nguyễn thị Như Ninh (ĐK67, B6), viết như một lời tâm sự cùng bạn.
BẠN DẤU YÊU
Lòng rưng rưng khi lá thư Phượng Vỹ
Của bạn hiền gửi tặng một chiều mưa
Nhớ nhung ơi! Ôi biết mấy cho vừa
Cô Thầy cũ và bạn bè thương mến!
.
Tìm đâu ra những tháng ngày thân quý?
Tìm được gì khi tóc đã bạc sương?
Tuổi mộng mơ phượng đỏ với cô thương?
Xa xăm quá ! Tưởng không bao giờ gặp!
.
Ngồi bên nhau nghe lòng dâng tràn ngập!
Nửa thế kỷ rồi...mới gặp lại đây!
Ôm chặt mừng nhau ...nước mắt lưng đầy
Giây phút ấy nghìn đời không quên được!
.
Bốn đại dương mà trùng phùng thật tuyệt!
Bao ngút ngàn lưu luyến đọng trong tim
Của niên khóa 60 - 67 tuổi thần tiên
Nhưng ta vẫn không quên khuôn mặt bạn...
.
(Nguồn: Internet).
Bình Thản Như Đất
Họa sĩ LÊ KÝ THƯƠNG tản mạn..
1.- Tháng mười, tiếng ểnh ương giục người gặt lúa. Cha lót ổ sau hè bên bụi chuối. Con từ nơi đó chào đời. Hương bưởi trong vườn phảng phất lưỡi dao tre. Bà mụ già run tay cắt rún. Giọt máu đầu đời con thấm sâu lòng đất ẩm. Biến thành những giấc mơ.
.2.- Con lớn lên bằng nước cơm sôi và sữa mẹ thất thường. Ngày thôi nôi con cha mẹ nguyện cầu tám hướng bốn phương. Xin ơn Trên cho con chọn một nghề nhàn hạ. Chiếc nia bày những mẫu vật tượng trưng. Con toét miệng cười sung sướng chộp nắm xôi.
Nắm xôi tròn ôm trọn một giấc mơ con..
3.- Con thích rong chơi với những bạn chăn bò. Vô núi bẫy chim, ra đồng bắt dế. Chơi những trò chơi trời cho dân dã. Có lần con được làm vua. Ngồi trên chiếc ngai vàng làm bằng đôi cánh tay của hai “đô lực sĩ”. Nhưng con không mơ mình là thiên tử. Con chỉ mơ luôn là “hoàng tử bé” của người lớn thôi..
3.- Con thích rong chơi với những bạn chăn bò. Vô núi bẫy chim, ra đồng bắt dế. Chơi những trò chơi trời cho dân dã. Có lần con được làm vua. Ngồi trên chiếc ngai vàng làm bằng đôi cánh tay của hai “đô lực sĩ”. Nhưng con không mơ mình là thiên tử. Con chỉ mơ luôn là “hoàng tử bé” của người lớn thôi..
4.- Hoàng tử bé thì rất thảnh thơi. Khi chán học i tờ hay tập tô theo nét chữ (bài học vỡ lòng cha dạy với hy vọng con mình lớn lên thành thầy thông thầy ký), con chạy ra đường ngồi trên trụ cây số trước nhà. Ngóng chờ cha mẹ cày thuê gặt mướn đồng xa mau về. Thương cha mẹ con mơ mình thành họa sĩ .
![]() . |
NHÀ NGHÈO. Có một người đàn ông thật giàu có sang trọng, ông ta cùng vợ con sống tại một biệt thự tráng lệ trong thành phố, một hôm ông ta dẫn đứa con trai của mình về một vùng quê để đứa bé nhìn thấy những người nghèo khổ tại nơi đây sống như thế nào. Họ đến một nông trại của gia đình nghèo nhất trong vùng, ông ta tự nghĩ rằng đây là một cách để dạy con biết quý trọng những người có cuộc sống cơ cực hơn mình, đấy là một cách rất tốt cho đứa con bé bỏng của mình nhìn thấy một bài học thực tế.. |
Thơ Đoàn Thu Lê, ĐK67 (B5, C2):.
TIỄN BIỆT
Thu-Lê
Kỷ niệm ngày xa Huế đi du học (Tháng 9, 1968)
(Truyện dịch sưu tầm)
(Nguồn: Internet).
Cô Gái Có Một Bông Hồng.
(Truyện ngắn sưu tầm).
Điện thoại di động reo. Tôi bấm máy, đầu dây bên kia một giọng nói nhẹ nhàng như hơi gió. Là em đây, anh có nhớ ra ai không? Kèm theo đó là một tiếng cười trong như pha lê. Làm sao tôi không nhận ra được, đó là em. Vẫn giọng nói tiếng cười cuốn hồn tôi hai mươi năm về trước. Tôi cuống quít: Diễm… xưa. Giọng em cười dòn dã. Anh vẫn nhớ đã gọi em như vậy sao. Ừ, làm sao em có số điện thoại của anh. Em đăng tin trên báo tìm anh mà. Em vẫn tinh nghịch như vậy. Buổi sáng của tôi chợt dừng lại, như có một cỗ máy thời gian kéo lùi tôi....
Ngày mới ra trường tôi được phân công tác tại Ủy ban khoa học tỉnh. Cơ quan tôi nằm trên đường Trần Phú ngay cạnh bờ biển. Tôi và Chí học cùng lớp cùng về làm một chỗ và là dân “ngủ bàn” tại đó.
........