Cuối tuần để giải trí, xin gởi các bạn một câu chuyện vui vui, tác giả kể về một nhân vật có thật, tên thật....ở xứ Huế ngày xưa.
.
(Nguồn: Internet)
.
Vui Điên Xứ Huế
(Tác giả: ThaiNC)
.
Một lần khá lâu rồi về
thăm VN đến Huế, ngồi quán Café bên dốc cầu Gia Hội có cô chủ quán còn trẻ xinh
xinh biết tôi từ xa về thăm quê hương nên hỏi “Ngày đó xa Huế anh có nhớ ai
không?” Tôi muốn trả lời “Ngày đó thì không, nhưng bây giờ thì …có. Tôi sẽ nhớ
cái quán Café với cô chủ quán xinh đẹp này.” Chỉ “muốn” trong đầu thôi chứ thực
ra tôi trả lời thành thực rằng “Có chứ, tôi nhớ nhất một người tên Vui
điên. ” Cô ngạc nhiên “Vui điên là ai? Chị ấy bị điên hả anh?” A ! cô tưởng tôi
đang nói đến một bóng hồng nào đó. Cô còn nhỏ nên dù đang ở Huế cũng không biết
nhân vật "thằng Vui điên" này.
Vui
Điên bởi vì nó tên Vui và …bị điên nên được đặt tên Vui điên .
Chỉ là một người điên
thôi nhưng Vui điên lừng danh xứ Huế một thời cho nên tuổi ấu thơ tôi hình ảnh
của Vui Điên in đậm trong đầu.
.
Tôi
vẫn quen gọi nó là “thằng” theo như mọi người chứ thật ra nó lớn hơn tôi nhiều.
Tôi nhớ thằng Vui điên không kể trời mưa hay nắng, bao giờ cũng chỉ cái quần
đùi màu đen, trần trùng trục với tấm thân rắn chắc và đen đúa. Điểm đặc biệt
của Vui điên là nó chạy nhanh lắm. Nó thường đợi có chiếc xe hơi, hay xe gắn
máy nào chạy qua là hùng hục chạy đua, và hình như bao giờ nó cũng thắng. Thằng
Vui điên có một lối kiếm ăn vô cùng độc đáo. Mỗi ngày nó ra đường kiếm một hàng
bánh nào đó đợi bà hàng lơ đãng một chút là nó chụp cái bánh chạy. Nó đâu cần
chạy đâu xa, chỉ vài bước là dừng lại trả cái bánh. Đố bà nào dám lấy lại, vì
cái bánh đó đã bị nó…nhổ nước miếng rồi. Lấy lại bán cho ai? Một lần tôi theo chị
ra chợ. Trong lúc chờ chị mua đồ, tôi đứng tần ngần nhìn hàng bánh bò, muốn ăn
mà không có tiền mua. Lúc đó thằng Vui điên từ đâu rà tới ra dấu có ý hỏi tôi
muốn ăn bánh phải không? Trời ơi, ai nói nó điên? Tôi gật đầu. Nó chạy lại hàng
bánh, bất ngờ chụp một miếng, xong chạy lại cho tôi. Chưa kịp cắn miếng nào thì
chị tôi về tới thấy tôi lấy miếng bánh của Vui điên, sợ quá giựt quăng xuống
đất. Chị sợ tôi không biết, ăn cái bánh có dính nước miếng của Vui điên sẽ
bị lây…bệnh điên. Chị nói “Vui điên, đi chỗ khác chơi. Không được chọc em tau”
Thằng Vui điên không hề biết sợ trời sợ đất nào, ngay cả ba mạ nó, hay cảnh sát
cũng không sợ mà chỉ sợ…con gái! Chị tôi so ra còn nhỏ hơn nó vậy mà chỉ nghiêm
mặt nhìn một cái nó tiu nghỉu bỏ đi một mách. Tội nghiệp, tôi thấy rõ ràng nó
giựt miếng bánh xong là chạy một mạch tới cho tôi, có nhổ chút nước miếng nào
đâu? Tôi vừa tiếc cái bánh vừa tội nghiệp Vui điên. Tôi thấy nó bỏ đi nhưng còn
quay đầu lại nhìn tôi như muốn hỏi, nó cho tôi chiếc bánh, và muốn chơi với
tôi, tại sao lại đuổi nó đi? Tôi thương thằng Vui điên quá mà không biết phải
nói sao!.
.
Xa
Huế tôi cũng nhớ vài người, và nhớ thằng Vui điên này ./.
.
.
ThaiNC