Bài viết (Việt, Pháp, Anh.) của Hoàng Ngọc Ấn, ĐK 67..
.
.
(Hình: Internet)
..
BÊN NI BÊN NỚ
..
Cùng một điểm đến, nhưng tôi có hai câu hỏi: “Hè năm nay, bạn có đi Việt Nam không?” hay “Năm ni, bạn có về Việt Nam không?” Câu trước là câu người bạn Bỉ hỏi, và câu thứ hai là của người bạn Việt Nam.
Tôi rời Việt Nam cách đây 25 năm ở tuổi trung niên và không biết bao giờ trở lại. Hành lý mang theo không gì ngoài kỷ niệm tuổi thiếu thời.
Tại sao tôi lại đi du lịch Việt Nam? Đi du lịch là để khám phá, để biết thêm một vùng đất lạ. Tôi về Việt Nam, nơi tôi sinh ra. Tôi lớn lên bên những con sông và con đò nhỏ, bên bãi biển xanh với bờ cát trắng, bên những mái tranh đơn sơ dưới rặng tre, bên những cánh đồng lúa chin ngập ánh trăng vàng… Việt Nam, quê tôi, nơi thân quen mà tôi biết từng góc phố, từng đường quê, từng cành hoa ngọn cỏ. Tôi trở về.
Tôi trở về Việt Nam để tìm lại một chút hương xưa. Đêm đầu tiên bao giờ tôi cũng mơ thấy mình đang ở Bỉ, với những công việc, những lo âu hay vui chơi thường ngày. Tôi giật mình thức giấc, không biết mình đang ở đâu. Nhìn quanh mấy lượt tôi mới nhận ra rằng mình đang ở Việt Nam.
Tôi lang thang trên con phố nhỏ xứ Huế -nơi tôi sinh ra. Tôi về nhà. Huế vẫn như xưa. Dòng sông Hương với nhưng con đò nhỏ vẫn lượn lờ uốn khúc giữa phố Huế. Ngôi trường Đồng Khánh màu hồng ngày xưa tôi đi học vẫn còn đó… Huế vẫn”đỏng đảnh”, mưa nắng thất thường như người Huế vẫn nói” Tứ thời giai hữu hạ, Nhất vũ tiện thành đông”. Huế vẫn cổ kính và nên thơ. Và tôi đắm mình trong kỷ niệm thuở thiếu thời.
Bước chân đưa tôi đi trên con đường ngày xưa đi học về hướng nhà cũ. Tôi cảm thấy mắt mình ươn ướt. Ngôi nhà xưa giữa đám hoa lá và cây ăn trái không còn nữa, thay vào đó là một ngôi nhà cao tầng. Nhà của vài người bạn thân thuở nhỏ cũng biến mất, dành chỗ cho những tiệm ăn tân thời sang trọng.
Đã xa rồi, quê hương và tuổi thơ.
Lạ thay! Tôi bỗng nghĩ đến những cánh rừng thu lá vàng bay theo gió; những con hẻm trong phố cổ Bruxelles; những ngày nằm ngắm mây trời trên bãi cỏ công viên; và những ngày trời đông xám xịt. Tôi nhớ Belgique, nơi có bốn mùa chỉ trong một ngày.
Ngày mai, tôi về Bỉ.
..
Ấn (ĐK67).
« Est-ce que tu vas au Vietnam cet
été ? » est une question que mes amis belges me posent souvent
à l’approche des vacances d’été. Par contre, mes compatriotes me demandent
« Rentres-tu au Vietnam cet été ?» Une
destination, deux concepts.
J’ai quitté mon pays à l’âge mûr sans aucun espoir de
retour, et emporté rien excepté mes souvenirs d’enfance. Cela fait déjà
25 ans et je ne peux qu’y retourner depuis peu.
Je ne voyage pas au Vietnam comme une touriste pour
découvrir ou visiter le pays parce que Vietnam est mon pays natal.
Là bas, j’y suis née et ai grandi. Mon enfance et adolescence y sont passées,
près des rivières avec de petits sampans, ou des plages ensoleillées, ou des
rizières dorées à la moisson, ou encore des chaumières cachées sous les rangées
de bambous. Là bas, je connais chaque coin des rues, chaque arbre ou chaque
brin de fleurs. J’y ne voyage pas mais j(e n)’y rentre..
Rentrer ou retourner au Vietnam est une retrouvaille.
Il est vraiment étrange que je fasse le même rêve toutes les premières nuits au
Vietnam : d’être à Bruxelles avec toutes mes activités, ou les
soucis ou joie de vivre quotidienne. Je me suis réveillée et demandée où
j’étais. Regardant autour de moi, je réalisais : « Oh, je
suis au Vietnam ». Je me balade dans les petites rues de Hue – où je
suis née et ai grandi. La rivière de Parfum avec ses sampans serpente
nonchalamment à travers la ville. La rue de Le Loi m’amène à mon école Dong
Khanh peinte en rose. Hue est toujours une ville où le climat est
capricieux, comme l’on dit « l’été prolonge toute l’année, mais avec
une pluie, l’hiver est présent ». Son âme antique et poétique y est
comme d’antan. Je m’enfonce dans les souvenirs d’enfance. Ici, le
chemin où je suis allée à l’école. Mes pas me menaient au quartier où
j’habitais d’autre fois. Je sentais mes yeux voilés. Ma petite maison et
son jardin avec des arbres fruités ne sont plus là, remplacés par un
grand building commercial. Pas loin de là, les maisons de mes ami(e)s
d’adolescence ont cédé aux restaurants modernes.
Tout est peu à peu disparu, comme mon enfance
doucement me quitte.
Quelle drôle situation! Je songe de forêts avec
des feuillages dorés et agités dans les brises d’automne ; ainsi
que les allées dans l’ancienne ville de Bruxelles ; des jours
d’été où je m’allonge sur la pelouse du parc contemplant les nuages. Les cieux
gris en hiver me manquent. J’ai la nostalgie de la Belgique, le pays avec
quatre saisons en une journée.
Et je rentre en mon deuxième pays de coeur.
HERE AND THERE
..
..
“Are you heading to
Vietnam for summer vacation?” some of my Belgian friends asked. “Are you coming
back to Vietnam this year?” my fellow immigrants wanted to know. One
destination, two concepts.
I left my native land
in my middle age more than 25 years ago with virtually nothing except my
souvenirs of my childhood, and with no idea of whether and when I could return.
Since then I have been fortunate to go back a few times.
I do not go to Vietnam
as a tourist, to visit or to discover. Vietnam is simply my native country,
where I was born and grew up. There I spent all my childhood and my adolescence
living along the quiet rivers with many small sampans; or on the sunny
seashores; or near the yellow rice fields during the harvest; or under the
shade of many green bamboo trees. There, I know every corner of the streets,
every tree, almost every kind of wild flowers… No, I do not travel but I do
return to Vietnam.
Going back to Vietnam
for me is like soul searching. The first few nights in Vietnam, I always have
the same dream: being in Brussels with all my usual activities, my daily
worries and joys. I woke up in the middle of the night and wondered where
I was. Looking around me a few times, I realized “I am in Vietnam”. There, I
wander again and again in several familiar streets at Hue, the town I was born
and raised at. I felt at home at last. Nothing seems changed at all. The
same Perfume River keeps flowing leisurely through the town. The same
Le Loi Street lined with shady trees runs straight past my school Dong Khanh
High School. Its façade still painted in pink. Hue remains a town of calm life
and capricious weather. Someone once says “the summer here lasts the
whole year long, except when it rains turns in to the winter”. Its soul
is forever poetic and ancient. I immerse myself in thinking of my past full of
memories. Then I feel tears in my eyes when I happened to come near to my old
neighborhood. My old house with a small flower garden and a few big fruit tress
is no longer there, replaced by a newly erected large building.
My childhood friends’ houses are also replaced by modern
restaurants.
There and then,
everything seems to be gradually disappeared, just like my lovely childhood
quietly leaving me.
At that moment, what a
surprise! I suddenly think about the forests with their glorious leaves
drifting in autumn wind; the alleys in the ancient quarter of Brussels; about
the lazy summer days stretching myself out in the park watching the clouds floating
by. I am overcome with acute nostalgia for Belgium, the land with four seasons
in one day. I miss Brussels so much.
I am coming back to my
second home...
..
..
Ngọc-Ấn ĐK67 (Belgium)