Sunday, August 14, 2016

Thương Me

thơ Thu-Lê (ĐK 67)
Thu-Lê và San Jose 
(7/ 13/ 2016).
Gác điện thoại con thấy lòng quặn thắt
Bên đầu giây Me có nhớ tiếng con?
Hay tự hỏi ai vừa gọi Me đấy
Rồi buông trôi không nghĩ ngợi xa xuôi
Con vẫn biết Me không còn trẻ mãi
Như hôm nào con giã biệt ra đi

Rồi bận lo gánh nặng của gia đình
Con quên mất Me già theo năm tháng

Dù trưởng thành con vẫn còn mong mõi
Chia sẻ vui buồn như thuở xa xưa
Hay kể với Me chuyện tình con nít
Để được nghe rộn rã tiếng Me cười
Chiều nay được tin vui về cháu ngoại
Con vội vàng gọi điện thoại khoe Me

Me hỏi lại cháu này con ai nhỉ
Con thẩn thờ nước mắt cứ tuôn rơi
Con vẫn biết Me già hơn năm trước

Tuổi xế chiều có chờ đợi ai đâu

Dẫu phải chịu chuyện đời quay ngược lại
Con vẫn mừng vì còn Mẹ bên con
Trời sắp sáng con vẫn còn trăn trở
Tháng ngày trôi gặm mòn trí nhớ Me

Biết sao chừ thôi thì đành thay đổi
Nhắc nhở Me như được nhắc hồi xưa
Chợt nghĩ đến thời gian không chờ đợi
Con vội vàng thu xếp lên thăm Me
Để được cầm tay Me con khẽ hỏi

Chuyện thuở xưa Me còn nhớ không Me
Me kể hết, hồi xưa còn ông ngoại
Me vô tư với lứa tuổi dậy thì
Bảy mươi năm mà như mới hôm qua
Me nhớ rõ suốt quãng đời niên thiếu
Nhưng khi hỏi Me thời chi buổi sáng

Me lặng yên không biết trả lời sao
Con quay đi tìm thức ăn lót dạ
Che dấu Me những giọt lệ xót xa!

.
Thu-Lê (ĐK 67).
(post lại)
.
(San Jose 7/ 13/ 2016)
.