
Điện thoại di động reo. Tôi bấm máy, đầu dây bên kia một giọng nói nhẹ nhàng như hơi gió. Là em đây, anh có nhớ ra ai không? Kèm theo đó là một tiếng cười trong như pha lê. Làm sao tôi không nhận ra được, đó là em. Vẫn giọng nói tiếng cười cuốn hồn tôi hai mươi năm về trước. Tôi cuống quít: Diễm… xưa. Giọng em cười dòn dã. Anh vẫn nhớ đã gọi em như vậy sao. Ừ, làm sao em có số điện thoại của anh. Em đăng tin trên báo tìm anh mà. Em vẫn tinh nghịch như vậy. Buổi sáng của tôi chợt dừng lại, như có một cỗ máy thời gian kéo lùi tôi....