Thursday, April 30, 2020

Cho một thành phố mất tên

Cho Một Thành Phố Mất Tên
Sáng tác: Phạm Đình Chương
Thơ: Hoàng Ngọc Ẩn
Trình bày: Mai Hương
.

Wednesday, April 29, 2020

Nhớ Huế tháng 4

Ngày mai là 30 tháng 4,
Mi các bạn đọc li mt bài hi ký ca Tôn N Qunh-Diêu (ĐK71), để nh li nhng ngày di tn từ Huế của 45 năm về trước.
.
(Nguồn: Internet)
.
Nhớ Huế Tháng Tư
.
"Hằng năm cứ vào cuối Thu, lá ngoài đường rụng nhiều và trên không có những đám mây bàn bạc, lòng tôi lại nao nức những kỷ niệm hoang mang của buổi tựu trường ..."  
Bài "Tôi Đi Học" của nhà văn Thanh Tịnh mà tôi đã thuộc nằm lòng từ lúc còn cắp sách đến trường.
.
Bây giờ hằng năm cũng cứ đến tháng Tư, bắt đầu vào Hạ, khi nghe lại những bản nhạc mà ban Dân Vận thường hát trên đài phát thanh bấy giờ, lòng tôi lại chạnh nhớ đến 44 năm về trước, gần nửa thế kỷ trôi qua.  Đôi khi tôi không muốn nhớ và nhắc về những ngày tháng cũ nữa, nhưng sao nó vẫn như một vết thương không bao giờ lành.  Cái tên nước Việt Nam Cộng Hòa đã trở thành huyền thoại chỉ còn lại trong ký ức của mỗi người và trong tôi.
.

Sunday, April 26, 2020

Quà tặng giữa mùa dịch

(Nguồn: Internet)
..
Quà Tng Gia Mùa Dch 
.
Thật xui xẻo! Đúng là thứ Sáu 13.” Sue tặc lưỡi, liếc nhìn kính chiếu hậu. Viên cảnh sát bước xuống, đóng sập cửa xe, tiến về phía xe cô.
Dãy đèn xanh, đỏ trên mui xe tuần tra chớp sáng liên tục. Sue đặt hai tay lên tay lái, cố tỏ ra bình thản. Viên cảnh sát hiện ra, ra dấu cho cô hạ cửa kính xe xuống.
“Xin chào. Cô vui lòng cho xem bằng lái, giấy chủ quyền xe.”
Sue lúi húi mở túi xách tay trên ghế bên cạnh trong lúc viên cảnh sát chống hai tay bên hông, mắt không rời động tác lục lọi túi xách của cô..
“Thẻ ID này là của tiểu bang Massachusetts,” Sue nói trong lúc đưa giấy tờ xe cho anh ta.
Viên cảnh sát nói cám ơn, liếc sơ qua tấm thẻ lái xe.
“Có chuyện gì cần mà cô lái xe xuyên bang đến Minnesota trong lúc có lệnh hạn chế đi lại?”
“Tháng nào tôi cũng đi Minnesota cả,” Sue trả lời. “Tôi có một việc làm không chính thức trong một bệnh viện kiểm dịch ở Duluth.”
“Cô là bác sĩ?” viên cảnh sát nhướng mắt nhìn Sue. “Cô cũng điều trị cho người nhiễm coronavirus chứ?”

Friday, April 24, 2020

Anh tôi

Hi Ký ca Cao Kim-Quy
 .
(Nguồn: Internet).
Anh Tôi
Một kỷ niệm trong rất nhiều kỷ niệm không thể nào quên! Luôn luôn nhớ, nhưng chỉ một lúc nào mới có thể viết ra. Hay là vì để kỷ niệm anh tròn ... 80?
Anh kế tôi lớn hơn tôi 10 năm và 1 ngày. Khi tôi còn là con bé đệ thất, đệ lục gì đó thì anh tôi đã vào không quân. Sau thời gian được gởi đi huấn luyện ở Mỹ, anh tôi trở về lái một trong những chiếc skyraider đầu tiên của miền Nam thời ấy. Tôi nhớ mỗi sáng thứ hai đầu tuần, anh tôi mặc bộ đồ bay màu cam trông rất oai hùng, băng súng đạn đeo trể nãi bên hông, cổ quàng chiếc khăn voan tím lãng mạn, hoặc có khi đen, có khi cùng màu với áo bay, phất phơ thật“nghệ sĩ”. Anh tươi cười xoa đầu tôi rồi lên xe vào đơn vị. Trong mắt những đứa trẻ như tôi, anh là một người hùng, còn trong mắt những cô gái đã biết mộng mơ thưở ấy , các chàng pilot luôn là những chàng trai hào hoa kiêu bạc mà các cô thường ngầm chút tự hào khi sóng bước vì chàng nào cũng phong độ, đầy vẻ che chở cho người con gái nhỏ bé đang e ấp đi bên cạnh mình.

Wednesday, April 15, 2020

Khóc Mẹ

thơ Đoàn Thu Lê
.
(Nguồn: Internet)
Khóc M

Con cũng biết có ngày vĩnh biệt
Khi nợ trần Mẹ đã trả xong
Nhưng con vẫn cứ đau lòng
Mong sao con mãi kề bên Mẹ già
.
Tuy đau đớn nhưng con cũng biết
Mẹ yên tâm về chốn Vĩnh Hằng
Đôi giòng lệ ứa xót xa
Thương con nên Mẹ nhẹ nhàng ra đi
.